Chước Phù Dung
Chương 9 : Trạng nguyên
Ngày đăng: 12:19 18/04/20
Trời nắng tốt, mây trắng cuồn cuộn, trên quảng trường đế đô, trước bảng cáo thị rắn chắc rộng rãi đông nghịt người, từng đầu người đen chen chúc nhau, trực tiếp xem danh sách dán trên bảng.
Một người thanh niên cố chui ra khoit đoàn người, liều mạng chạy về hướng một phủ.
“Lão gia! Lão gia!” Người thanh niên vừa bước vào cửa đã hô toáng lên, một mạch hô tới thư phòng.
Nghê Chính Quân ngồi bên cửa sổ đọc sách, chợt nghe xa xa có tiếng gia nô gọi, “Sao vậy? Làm gì như quỷ kêu thế?” Nghê Ngạo Lam ngồi trước án đang chấp bút lên thiếp bèn ngẩng đầu, cười với người thanh niên.
“Hù… hù… lão gia… trúng rồi… trúng rồi…” Lời của người thanh niên không đầu không đuôi, khom người liên tục thở hổn hiển.
“Trúng cái gì?” Nghê Chính Quân khẽ nhíu mày, người trẻ tuổi cứ hấp ta hấp tấp như vậy, thực sự không ổn trọng bằng nghĩa nữ, không khỏi lắc đầu.
Sau khi chậm rãi thở ra mấy hơi, cuối cùng người thanh niên cũng nói ra câu hoàn chỉnh, “Lão gia, mới vừa rồi bản danh sách có dán, thiếu gia lên bảng vàng rồi, là trạng nguyên, trạng nguyên đó!”, hắn kích động nắm chặt tay, ánh mắt sùng bái nhìn Nghê Ngạo Lam.
Không ngờ bản danh sách lại công bố sớm thế, việc này thực sự khiến Nghê Chính Quân và Nghê Ngạo Lam hơi sửng sốt, tiếp đó hai người nhìn nhau, chậm rãi nở nụ cười.
Nghê Chính Quân biết nghĩa nữ viết văn rất tốt, đại khái cũng có thể đoán được nàng nhất định có tên trên bảng vàng, chẳng qua là danh hiệu nào, cái này không nắm chắc lắm. Lần này nghe thấy là trạng nguyên, quả thực khiến ông vui mừng.
Hai mươi năm sau, tân hoàng tổ chức khoa thi đầu tiên, trạng nguyên là Nghê Ngạo Lam, làm ông tràn đầy kiêu hãnh.
Ông tiêu hao nhiều năm tốn sức dạy dỗ, bao nhiêu cái xuân hạ thu đông nung đúc ra nhân tài.
“Tốt.” Nam Cung Lân xuôi theo sợi tóc rơi xuống gò má, bờ môi đỏ thắm laon ra vòng cung duyên dáng, “Trẫm đã không kịp chờ đợi buổi thiết triều ngày mai rồi, không biết đám người kia sẽ có phản ứng thế nào?”
Bên ngoài ánh mặt trời rạng rỡ, giống như nhiệt huyết cuồn cuộn trong lòng hắn, đỏ ngầu và nóng bỏng.
Sắc trời chưa hoàn toàn sáng tỏ, mang theo sương mờ màu lam xám. Trên đường phố thị dân dã đã xuất hàng rao bán, tiếng vó ngựa lách cách lăn trên mặt đường đá.
Xuống ngựa, tiến vào Tuyên Chính điện, trước mắt là rường cột chạm trổ, cây cột đỏ thẫm tinh tế vẽ chín con rồng, với long ỷ trước mặt, tạo ra khí thế hào hùng.
Kiếp trước, kiếp này của Nghê Ngạo Lam làm sao cũng không ngờ mình có thể đứng ở chỗ này, cho dù dưới chân giẫm viên gạch sáng chân thực, nhưng nàng vẫn có chút không chân thực lắm.
Nữ tử đã từng làm kẻ ăn mày, cổ họng bị câm, lại có thể bước vào hoàng triều nghị thính.
Văn vó bá quan đứng ở hai bên, Nghê Ngạo Lam bèn đứng phía sau Nghê Chính Quân, trầm tĩnh quan sát quan viên khác,
“Hoàng thượng giá lâm.” Kim Phúc cất cao giọng nói tinh tế, lại đủ để vang vọng cung điện rộng lớn.
Mái tóc đen như mực búi lên, đính kim quan, tua rua dài nhỏ trong suốt rũ xuống, áo bào vàng tươi với vân rồng vòng quanh thân, dung mạo tiên tư ngọc sắc câu hồn phách người, con ngươi đen lạnh lung đảo qua các quan lại, bước lên bậc thang, xoay người ngồi vào long ỷ.
Ngoái đầu lại một cái, tựa như mẫu đơn cao quý nhất nở rộ, trêu chọc lòng người.