Chuỗi Hạt Azoth
Chương 1 : Người lạ vừa đến
Ngày đăng: 17:45 19/04/20
- Đi theo ta, Nguyên!
Ngay cả khi lên tiếng một cách khoan thai và nhẹ nhàng nhất, giọng nói của nữ giám thị vẫn khô đanh như một mệnh lệnh. Cô gái nhỏ đứng dậy, vẻ yếu ớt và bị tấn công biến mất, khi cô đeo lên mặt chiếc kính râm màu hổ phách. Quấn lại chiếc khăn lụa in những hình kỉ hà kì dị quanh cổ. Cô lẳng lặng nhấc chiếc valise kê sát chân. Cánh cửa văn phòng trường trung học quốc tế có cơ sở nội trú tự động khép lại sau lưng, như có một bàn tay vô hình đẩy nhẹ. Chiếc valise phồng căng bằng vải canvas làm vai trái nữ học sinh mới lệch hẳn sang một bên. Thế nhưng gót giày đế crep của cô vẫn lướt đi êm nhẹ trên sàn đá hoa cương, khồg gây bất kì tiếng động nào, hoàn toàn phù hợp với không khí vắng lặng nơi đây.
Dẫn trước vài met, bà giám thị có dáng vóc cao lớn như một người đàn ông trung niên, mái tóc màu thép búi chặt trong tấm lưới nhỏ. Ngay cả lúc nãy, khi đứng cạnh thầy hiệu trưởng oai nghiêm của ngôi trường danh tiếng, nữ giám thị vẫn gây ấn tượng trấn áp bởi đôi vai ngang, chiếc lưng thẳng đứng, dễ khiến người ta nghĩ bên dưới lớp áo dày có nẹp một thanh sắt cứng nhắc. Với nhiệm vụ của người dẫn đường mẫn cán, không thay đổi nhịp độ, bà sải từng bước chân rất dài. Ngược hẳn với bà, nữ học sinh mới chuyển đến có vóc dáng mảnh khảnh đến mức khó tin. Mỗi bước đi, đầu gối cô ta hằn lên dưới lớp vải quần jeans bạc. Khuỷu tay xanh tái, nhọn hoắt lộ ra dưới tay áo T-shirt trắng. Ngay cả dải khăn lụa kỉ hà khi bay nhẹ vì gió càng để lộ thêm cái cổ gầy guộc bất thường.
Bất chợt, bà giám thi dừng chân, quay đầu lại:"Đi nhanh lên!". Nguyên bước đến gần, bà đưa tay toan đỡ hộ chiếc valise. Nhưng, cô gái nhỏ giật mình, lùi lại. Rõ ràng, cô không muốn nhận sự giúp đỡ. Hay chính xác hơn, cô không muốn ai khác chạm vào chiếc valise của mình. Bà giám thị nhướn mày:"Sao em không kéo nó trên bánh xe cho dễ đi hơn?". Nguyên gật nhẹ, vẫn tiếp tục xách chiếc valise trên tay. Bà giám thị giờ đây khó chịu ra mặt:"Hãy mở miệng trả lời tử tế khi người lớn nói chuyện. Ở trường này, dù gia đình có danh tiếng hay quyền lực đến đâu, đóng góp bao nhieu tiền bạc để xây dựng cơ sở vật chất đi nữa, thì mỗi học sinh vẫn phải tuân theo đúng nội quy và thực hiên mọi mệnh lệnh người lớn đề ra. Rõ chưa?". Nguyên im lặng, ngước nhìn bà giám thị cau có qua đôi kính, to quá khổ trên gương mặt bề ngang khá hẹp.
- Đã nghe rõ, thưa cô!Nhắc lại đi!-Bà giám thị gần như quát lên.
- Thưa cô, nghe rõ!
Giọng nói của người lạ mới đến vang lên khe khẽ, khó khăn, khản đục. Nếu có kinh nghiệm, người đối thoại sẽ tức khắc nhận ra đây là giọng nói của một người đã câm lặng trong một thời gian rất dài.
Ban giám hiệu, phòng giáo viên, thư viện, hội trường có sân khấu biểu diễn và các dãy phòng học của trường nội trú quốc tế được tập trung trong một tòa nhà cao sáu tầng, mới được xây lên cách đây vài năm, nằm ngay sát mặt đường. Khó thể hình dung ngay đằng sau khối nhà hiện đại ấy, lại có đến hai khối nhà cổ kính trong màu sơn vàng sậm, giống hệt nhau, đã hiện diện ít nhất hơn 50 năm. Kể từ khi tòa nhà hiện đại được đưa vào hoạt động, hai khối nhà cũ cũng cải tạo, thay đổi công năng, biến thành nơi ở cho học sinh nội trú. Cánh bên phải dành cho nữ sinh, cánh trái là nam sinh.
Từ khu học băng sang khu nội trú được nối với nhau bởi một lối đi có mái che. Lối đi này xuyên qua khoảng sân rất rộng, được thiết kế giống như khu liên hợp thể thao ngoài trời. Nhưng khu liên hợp này vẫn đang trong giai đoạn xây dựng dở dang. Giữa các sân bóng rổ, sân đánh cầu lông và sân tennis, có những khoảng cỏ sáng rực. Các vòm lá cổ thụ cao vút xen lẫn những cây cột đèn cao áp rải rác quanh các sân bóng. Trong toàn bộ khung cảnh pha trộn lạ lùng ấy, nổi bật lên lối đi dài hun hút. Những viên gạch đá hoa cũ xưa đã mòn vẹt. Các đốm đỏ rực và xanh vert giờ đây thẫm lại, pha thêm sắc vàng xám, nhưng lại toát lên vẻ đẹp hiếm hoi của một tấm thảm cổ kính, gợi ấn tượng thi giác mềm xốp, trải dọc theo lối đi.
Dường như Nguyên cũng bị hút vào vẻ đep khác thường của lối đi có mái che. Ánh nắng lúc mười giờ của buổi sáng Chủ Nhật chói chang. Cô gái nhỏ thoạt đầu chỉ đi men phía trong tấm thảm, sau đó bước hẳn ra phía nắng chiếu. Trong một động tác đột ngột, cô nhón gót, như một nữ nghệ sĩ xiếc đi dây trên đầu mũi chân, với một cánh tay đưa ngang giữ thăng bằng, bước khéo léo theo đúng đường diềm mong manh của tấm thảm đá hoa cổ kính. Chừng như linh cảm có điều gì đó, bà giám thị dợm ngoảnh lại. Ngay tức khắc, nữ sinh mới đến thụt hẳn vào chính giữa lối đi, lại lệch vai với chiếc valise nặng, thẳng bước, như chưa từng có điều bất thường xảy ra.
- Xin chào!-Nguyên mấp máy môi, tháo kính. Cúi mặt xuống, cô không nhìn ai trong phòng.
Nhiệm vụ đã hoàn tất, bà giám thị nhón tay lấy chiếc headphones bọc vải sặc sỡ trên vai co học trò da nâu, mặt vẫn nghiêm lạnh:
- Cách giới thiệu và làm quen hơi thô lỗ, vẫn gây shock theo phong cách của em, Khiết ạ. Nhưng quả thật là không tệ. Nhưng sai phạm thì vẫn bị ghi nhận, nhé. Nếu em muốn chuộc lỗi nói hỗn với tôi, mở nhạc quá lớn, vi phạm quy định về chuẩn âm thanh của khu nội trú, em nên giúp Bình Nguyên thu xếp giường, ngăn tủ quần áo và góc học tập. Ngay bây giờ!
- Yes mam! - Khiết nhún vai.
Cánh cửa phòng 306 khép lại. Người mới đến lại đeo lên chiếc mắt kính màu hổ phách. Bằng vẻ tự nhiên và quan tâm vừa phải, không quá sốt sắng gây bối rối, hai thành viên cũ chỉ dẫn các không gian họ đã thu xếp dành cho Nguyên. Tủ lạnh dùng chung. Tha hồ uống nước đá và ướp lạnh trái cây hay nước ngọt. Do cái bàn lớn đã được đặt hai chiếc máy vi tính của San và Khiết, nên bàn học của Nguyên sẽ kê cạnh cửa sổ. Quần áo của cả phòng xếp trong tủ âm tường. Do San sở hữu quá nhiều trang phục, nên cô ấy chiếm hẳn nửa tủ. Khiết và người mới đến sẽ chia nhau hai ngăn hẹp còn lại. Khiết ở tầng trên, còn valise của Nguyên cất gọn trong tầng dưới, thuận lợi hơn, bù cho việc muốn lên giường của mình, Nguyên phải leo lên chiếc cầu thang đóng sát thành giường của Khiết, vốn khá bất tiện.
Sau chuyến đi dài từ nhà đến thành phố và thực hiện thủ tục nhập học mệt mỏi, người mới đến không thay trang phục, mà lên giường tầng của mình nằm im, nhắm mắt như ngủ.
Cánh phải khu nội trú của các nữ sinh không hề yên tĩnh như ấn tượng ban đầu nó gây nên. Chốc chốc, lại có chuông điện thoại. Chốc chốc, lại có tiếng gõ cửa. Một cô nàng tò mò nào đó thò đầu vào phòng, nhìn thành viên mới đến của phòng 306 đang ngủ mà vẫn đeo kính trên mặt. Phải đến khoảng 2 giờ của chiều Chủ Nhật ấy, không khí mới yên tĩnh đôi chút. Mọi người rủ nhau đi xem phim.
Nguyên chìm vào giấc ngủ thật sự. Sâu và phẳng lặng. Cô chỉ choàng dậy khi ngoài hành lang vang lên tiếng chân chạy dồn dập. Giọng các cô gái nhỏ gọi nhau rầm rì như bị bóp nghẹt. San và Khiết bật cửa, chạy vào phòng, mở tung khu vực buồng tắm và tủ âm tường, vạch ra các bộ quần áo, tìm kiếm. Ngoảnh nhìn Nguyên, Khiết thở hổn hển:
- Bọn tớ đang tìm Ngọc, học lớp dưới. Ở cùng tầng 3. Cách hai phòng. Cô bé đã mất tích!