Chút Chuyện Của Thặng Nữ

Chương 16 :

Ngày đăng: 14:35 18/04/20


“Sao lại câu nệ như vậy?”



Tô Vãn cười ngồi xuống bên cạnh ta, một tay vòng ra phía sau ta, một tay cầm cây tăm, ghim lấy một miếng trái cây đưa lên miệng ta.



Ta cũng không khách sáo há mồm ăn, nhiều lúc ta thật sự bội phục Tô Vãn, nàng luôn có cách làm như chưa hề có chuyện gì xảy ra, rõ ràng không khí xung quanh bị nàng xây dựng lên vô cùng ám muội, nhưng thái độ của nàng lại tỉnh bơ. Trái lại, ta cũng muốn mình có biểu hiện tự nhiên được như vậy, nhưng mà trên người lại giống như gắn rađa, cực kỳ nhạy cảm. Ta muốn tránh ra khỏi nàng, lại không thể động đậy, chỉ còn cách cố gắng giữ vững tinh thần, tận lực giữ hơi thở ổn định, dùng giọng điệu nghiêm túc hỏi:



“Cậu định nói gì với mình?”



Tô Vãn ngồi thẳng người, quan sát gương mặt nhìn nghiêng của ta (thật ra là ta không đủ dũng khí đối diện nàng, từ lúc bước vô phòng ta mới phát hiện đầu óc bắt đầu bị khống chế bởi những ý nghĩ kì quái), Tô Vãn nhìn trong chốc lát, đột nhiên thở dài.



Ta nghi hoặc quay đầu nhìn, bắt gặp ánh mắt của nàng, vẻ nhàn nhạt long lanh như thủy quang hiện lên trên đôi mắt xinh đẹp ấy, quả thực rất mê người. Trước giờ ta vẫn luôn biết Tô Vãn rất đẹp, nhưng cảm thấy xung quanh nàng đều tràn ngập lực hấp dẫn như thế này vẫn là lần đầu, quả nhiên khi cảm giác thay đổi thì cái gì cũng thay đổi.



Chợt Tô Vãn nở nụ cười, ta đoán là do mình luống cuống, có chút xấu hổ, giả bộ không để bụng, bình tĩnh hỏi nàng:



“Cười gì?”



Tô Vãn che miệng, nghiêm chỉnh trở lại, muốn nói lại thôi, bộ dạng giống như khó nói.



Ta biết nàng muốn nói cái gì, đơn giản là tiếp tục vấn đề lúc sáng. Giờ phút này không khí hoàn toàn không giống như buổi sáng, ta đã sớm bị nụ cười của Tô Vãn làm cho chết mê chết mệt, làm gì còn nửa phần thanh tỉnh, thứ duy nhất ta còn nhận thức được chính là tiếp theo đây cho dù Tô Vãn đưa ra bất kì yêu cầu nào, ta đều không có khả năng cự tuyệt.




“Là ý gì?”



Ta không biết phải giải thích sao, nhưng hôm nay bất luận như thế nào đều phải nói rõ ràng mọi chuyện, tránh để lâu sinh ra càng nhiều phiền não, quan trọng nhất là ta không muốn mất đi người bạn này. Không dám nhìn vào mắt Tô Vãn, ta cụp mắt, hết nhìn ngón tay ta tới ngón tay nàng, kiên trì nói:



“Thật sự mình không biết vì sao đột nhiên lại có... cảm giác này với cậu, hơn nữa càng kiềm chế lại càng mãnh liệt, không chỉ cậu mà ngay cả mình đều cảm thấy sợ hãi. Mình nghĩ có thể là vì cậu tốt với mình quá khiến mình nảy sinh tâm lý ỷ lại, mà ngay cả... cũng ỷ lại luôn. Mình không muốn tình bạn tốt đẹp mười mấy năm của chúng ta chỉ bởi vì một ít suy nghĩ khó nói mà thay đổi, mình hi vọng chúng ta vẫn giống như trước không giấu nhau chuyện gì, chứ không phải như bây giờ, mình không còn mặt mũi để đối diện cậu.”



Nửa ngày chưa nghe Tô Vãn đáp lại, ngẩng đầu nhìn nàng, chỉ thấy Tô Vãn chăm chú nhìn ta, vẻ mặt thâm trầm. Ta đoán không ra suy nghĩ của nàng, cũng chỉ có thể dùng im lặng để chống đỡ.



Rốt cục Tô Vãn cũng mở miệng, nhưng vấn đề đưa ra lại làm ta á khẩu không trả lời được.



Tô Vãn hỏi:



“Dương Thần, cậu trốn tránh là bởi vì căn bản cậu không thích mình, hay bởi vì mình và cậu đều là nữ nhân?”



Tô Vãn luôn thẳng thắn như vậy, nói trúng tim đen làm người ta muốn tránh cũng không tránh được, nàng muốn bức ta nói ra lời từ tận trong đáy lòng, hoặc là bức ta phải đưa ra lựa chọn. Ta đã từng nói, trong cuộc sống Tô Vãn có thể quan tâm đối phương rất chu đáo, nhưng ở phương diện tình cảm lại quá mức lý trí, nàng bạc tình như thế nào ta đều xem ở trong mắt, nhớ ở trong lòng, tuy rằng nàng thể hiện ra rất nhiều gợi ý ngầm, khiến ta có suy nghĩ hão huyền, nhưng ta vẫn như cũ không thể xác định được tâm ý của nàng. Ta không muốn lại trở thành người kế tiếp để nàng cưỡi ngựa xem hoa, lại càng không muốn đem chuyện này trở thành chuyện vui đùa một chút rồi thôi, bình tĩnh hỏi lại:



“Vậy còn cậu? Đã biết rõ không có kết quả, vì sao cứ phải hao tổn tâm tư?”