Chuyện Bắt Đầu Từ Một Nụ Hồng

Chương 29 : Vân xin nghỉ việc

Ngày đăng: 10:51 18/04/20


Đăng ngẫm nghĩ một hồi, bỗng Đăng cười khẽ, chưa biết chừng vụ việc vừa rồi lại là hay. Đăng liền lấy điện thoại chụp lại ảnh ba lô chứa tiền của Vân rồi để tất cả vào két sắt khóa lại.



Bốn giờ chiều, Đăng mang ít hoa quả vào viện thăm Vân. Huy đang ngồi đọc sách cạnh Vân, còn Vân đang cầm điện thoại bấm bấm chơi điện tử giết thời gian. Thấy Đăng, Vân không vui chút nào, nên là Vân cứ coi như không biết Đăng đến. Vân cũng tính sau khi khỏi chân sẽ đến quán Đăng xin nghỉ việc mà.



Đăng thấy Huy không chịu buông tay sau câu chuyện Đăng bịa ra, đương nhiên Đăng không vui. Còn Huy, nhìn cái mặt đẹp trai kia cười cười mà Huy chỉ muốn đập cho hắn một cái.



Đăng đặt túi quả lên bàn tủ rồi hỏi Vân:



- Vân đã đỡ đau chưa?



Vân đành cười, đỏ mặt trả lời Đăng:



- Cảm ơn Đăng nhé, tớ cũng đỡ hơn rồi, chắc… nhờ có Huy bên cạnh tớ đấy.



Huy nghe thế vui lắm, tai Huy ửng đỏ luôn, là Vân muốn Đăng hiểu Vân chọn Huy mà.



Đăng không tỏ thái độ gì mà chỉ cười:



- Vậy thì tốt rồi, tớ sang hỏi thăm Vân thế thôi, chúc Vân chóng khỏe nhé, tớ về đây.



- Ơ ờ… thế chào Đăng nhé!



Vân không ngờ Đăng chỉ nói vậy thôi rồi về, chắc Đăng chịu bỏ cuộc rồi, vậy là tốt mà, Đăng cũng tốt với Vân lắm chứ, nhưng Vân có Huy rồi thì Vân chỉ có thể cảm ơn Đăng vậy thôi. Hơn nữa điều kiện của Đăng cũng rất tốt, Đăng hoàn toàn có thể hấp dẫn một cô gái tương xứng mà Đăng thích, chắc hẳn Đăng cũng chẳng phải đau lòng vì Vân.



Vân ở viện có ba ngày rồi Vân bảo cô Hà xin bác sĩ cho Vân về. Ở viện thế này mệt mỏi lắm, Vân ngủ cũng chẳng thấy ngon. Hơn nữa, Vân cũng chỉ bị thương ngoài da mà thôi, chỉ cần nghỉ ngơi chờ da mới mọc lên là được mà. Suốt ba ngày đó, Huy ở bên Vân mọi lúc. Vân thấy lạ nên hỏi Huy:



- Cậu không đi học à?




Hoài bĩu môi khi nói với Vân. Vân bực lắm, thái độ mọi người thế này là sao, Vân phải hỏi cho ra lẽ mới được.



Thế nhưng Vân chưa kịp hỏi Hoài thì Đăng đã bước vào quán. Thấy Vân, mặt Đăng bừng rạng rỡ.



- Vân khỏi chân rồi à?



- Ừ, Đăng à, tớ đến đây để xin nghỉ việc Đăng ạ.



Đăng nhíu mày, rồi Đăng cười cười hỏi Vân:



- Thế à, có phải vì Vân sợ chuyện gì mà nghỉ việc không?



- Tớ có gì mà phải sợ, tớ chỉ thấy không nên tiếp tục làm việc ở đây thôi.



Miệng Đăng khẽ nhếch lên:



- Hay vì Vân đã… trộm tiền của tớ, nên Vân không dám làm tiếp ở đây?



Vân tức điên, tại sao Đăng dám nói Vân thế chứ? Mặt Vân đỏ bừng vì tức giận:



- Cái… cái gì? Tớ ăn trộm tiền của cậu?



- Có nhân chứng vật chứng ở đây, cậu còn chối gì nữa không?



Nói rồi Đăng kéo Vân vào phòng chứa két sắt, đó là phòng riêng của Đăng nhưng buổi trưa nhân viên cũng có thể vào đó nghỉ ngơi khi Đăng không có mặt. Đăng mở két sắt, lấy ra cái ba lô bên trong có ba mươi triệu cho Vân xem. Vân ngỡ ngàng rồi lạnh toát cả người.