Chuyên Gia Chữa Trị

Chương 1 :

Ngày đăng: 03:40 19/04/20


Đêm mùa thu luôn vô tình mang đến những cơn gió lạnh, Văn Thố xoa cánh tay đã lạnh đến mất tri giác.



Đã lâu rồi cô không ra khỏi cửa, buổi sáng ra ngoài nhìn thấy có ánh mặt trời thì cảm thấy rất ấm áp, chợt cô phát hiện ánh mặt trời kia chỉ là giả tạo, giống như cuộc sống hiện tại của cô vậy.



Đi theo người đàn ông xa lạ đó, "mượn" chiếc ô, Văn Thố bước đi nhanh hơn.

Trời mưa lác đác, rơi tí tách xuống mặt đất, những tảng đá nối liên tiếp nhau, nước mưa chảy xuống bãi cỏ, trong veo.



Cách đó không xa, xung quanh bãi đậu xe, tuy có được che chắn tránh mưa, nhưng cũng không thể giống như không khí ấm áp trong nhà.



Văn Thố chạy vào bãi đậu xe, nhìn trong góc có mấy con mèo đang run lẩy bẩy không ngừng.



Con mèo mẹ thấy bóng người đã dựng hết lông mao, trong trạng thái chuẩn bị chiến đấu. Sau khi nhìn thấy Văn Thố, con mèo kêu lên một tiếng, lại trở về bên cạnh mèo con.



Văn Thố đặt cái ô bên cạnh mấy con mèo, che chắn chút gió mưa từ bên ngoài.



"Mặc dù mày có làm loạn một chút, nhưng mèo con là vô tội."



Mèo mẹ như hiểu lời nói của người, kêu meo meo hai tiếng với Văn Thố, giống như đang nói cảm ơn.



Văn Thố đưa tay sờ con mèo, cô duỗi nhẹ móng vuốt của mèo. Văn Thố rút tay về, trên mu bàn tay đột nhiên có hai xước đang chảy máu. Cô bất đắc dĩ cười.



"Mày muốn giết tao sao?"



Trước đây có nghe người ta nói, mèo nuôi không có nhà. Thì ra đúng là như vậy. Mặc dù như vậy, nhưng Văn Thố không hề tức giận, đứng bên cạnh nhìn con mèo mẹ đang dùng lưỡi cẩn thận liếm người. Mèo con run run rẩy rẩy chen vào lòng của mèo mẹ.



Văn Thố nói với con mèo mẹ: "Mày xem nhiều người đàn ông thật không đáng tin, nói đi là đi, sẽ không quan tâm tới mày sống hay chết nữa..."



Dội mưa về đến nhà, còn chưa mở cửa, Văn Thố đã nghe tiếng bước chân dồn dập bên trong.




Vạn Lý ngẩng đầu, đôi mắt với tròng mắt trắng đen rõ ràng, xem ra là không hiểu cảm xúc Văn Thố. Anh uống một ngụm bia, đồng ý: "Ừ."



Văn Thố không ngờ anh lại đồng ý như vậy, cũng không biết nên nói tiếp cái gì, hỏi một câu: "Về sau anh tìm bạn gái sẽ nhìn diện mạo bên ngoài sao?"



"Nhìn." Vạn Lý gật đầu, khẽ mỉm cười.



Văn Thố bĩu môi, nghĩ thầm quả nhiên mọi đàn ông đều giống nhau, không nhịn được châm chọc một câu: "Hạ lưu."



Vạn Lý vẫn gật đầu, cầm đũa lên gắp món Văn Thố thích ăn, gằn từng chữ, nói:



"Nhìn giống em hay không."



"...."



Văn Thố không thể nào giải thích quá trình yêu Vạn Lý, có lẽ chỉ là trong nháy mắt mà thôi. Cảm xúc ấy không thể nói rõ được, cảm động đột nhiên chuyển hóa thành một thứ cảm xúc chưa bao giờ xuất hiện trong cuộc sống của cô : " tình cảm bồng bột".



Cô nghĩ, đời này kiếp này, nếu như bỏ qua người đàn ông này, sẽ không còn ai nữa, cho nên quyết định giữ anh lại.



Quen biết ba năm, yêu nhau ba năm, toàn bộ thời gian là sáu năm, Vạn Lý dùng hết mười trên mười tâm tư của mình, khắc sâu vào cuộc đời của Văn Thố.



Sau đó, anh cứ như vậy không hề rời đi. Tiếp đó cùng Văn Thố nghĩ đến kế hoạch tương lai.



Cô rốt cuộc cũng để ý lời nói khó hiểu của Vạn Lý. Thì ra là diện mạo thật không có nghĩa là nông cạn, hiện tại cô cũng nhìn, chỉ muốn nhìn xem có giống anh hay không. Dù là có một điểm giống, cũng cảm thấy an ủi.



Vạn Lý đi ba năm sau, mỗi ngày trôi qua đối với Văn Thố thật mệt mỏi, chỉ có dùng nước mắt chống đỡ.



Chết đi là giải thoát, nhưng tất cả mọi người đều không cho cô được giải thoát.