Chuyên Sủng

Chương 10 : Say rượu

Ngày đăng: 16:46 19/04/20


Lê Phong quỳ gối trước cửa chịu gió lạnh,Lê Phong không biết



Lê Thư thực sợ hãi,thật sự thực sợ hãi.Theo lúc trước sợ tiểu thư nhà hắn tức giận,về sau lại sợ tiểu thư đuổi hắn đi,cho tới bây giờ,hắn chỉ sợ tiểu thư tức giận nhốt mình một ngày một đêm trong phòng sẽ ảnh hưởng đến sức khỏe.



Hắn thật sự đã làm cho nàng rất tức giận đi,vậy hãy đánh hắn mắng hắn,thậm chí đuổi hắn đi,đuổi hắn đi,đều có thể,không cần,tự khiến cho bản thân chịu khổ a….



Tối hôm qua nàng chưa ăn cơm,sáng nay chưa ăn cơm,mà bây giờ cũng đã qua giờ cơm trưa….Lê Thư chỉ hận chính mình đã làm chuyện sai lầm.Đúng vậy,đều là lỗi của hắn!



Hắn đã quên sao?Hắn đều đã quên sao?Chỉ vì tiểu thư đối xử với hắn rất tốt,thế nhưng làm cho hắn đã quên thân phận của mình!



Hắn là cái người xui xẻo,thấy tiểu thư thân cận với hắn,điều hắn phải làm là nhắc nhở tiểu thư không phải sao?Thế nhưng hắn đã làm gì?Hắn vậy mà cứ nhìn tiểu thư đắp cái chăn của mình….Khó trách khi tiểu thư tỉnh táo lại sẽ tức giận như vậy!



Le Thư chỉ cảm thấy trong lòng tràn đầy áy náy,chỉ ngóng trông tiểu thư có thể bớt tức giận,dù đi ra ngoài đánh hắn mắng hắn đều có thể,chỉ cần có thể khiến cho tiểu thư hết tức giận thì dù bắt hắn thế nào hắn cũng chịu được.



Hắn rất khổ sở.



Khách quan mà nói,Lê phong không biết chính mình có thể ngủ lâu như vậy,chỉ biết khi tỉnh lại đầu rất đau.Nhìn qua cửa sổ,thì ra đã qua buổi trưa.



Mà trên thực tế,theo cảm nhận của bản thân,Lê Phong không nghĩ bản thân chỉ ngủ đến buổi chiều.Nàng cứ nghĩ rằng chính đã ngủ năm năm rồi,bọn họ cũng quen biết nhau năm năm….



Lê Phong không nghĩ mình sẽ mơ một giấc mơ nhàm chán như vậy….



Nàng chán ghét giấc mộng này.



Hung hăng nhu nhu mạnh huyệt thái dương,âm thầm cảnh cáo chúng nó không được tiếp tục đau nữa.



Lại bỗng nhiên nghĩ đến một chuyện rất quan trọng,nàng ngủ một mạch đến tận buổi chiều,nam nhân kia lại không có can đẩm kêu nàng,không biết sẽ lo lắng thành bộ dáng như thế nào nữa?



Nàng không biết lấy đâu ra tự tin như vậy,chỉ biết khi nghĩ đến đây,trong lòng không khỏi quýnh lên,suy nghĩ giãy dụa muốn đứng lên,ít nhất muốn trấn an hắn một chút,lại bỗng nhiên dừng lại.



Tự nhiên nhớ tới,phải cách hắn,ít nhất,muốn cách hắn,xa một chút.Nàng chỉ cảm thấy nguy hiểm.



Nàng mơ một giấc mộng dài như vậy,xem tất cả từng chút từng chút những kỉ nệm đã trải qua cùng nam tử kia.


Ngươi trong thôn không thích thấy hắn,nếu bị bán thì cũng sẽ không ai quan tâm….Hay là bị người nào có thưởng thức độc đáo coi trọng?Nếu không thì hắn bị làm sao ?Hay là….



Lê Phong cảm thấy chính mình mà còn ngồi đây miên man suy nghĩ tiếp,nói không chừng tinh thần sẽ hỏng mất.Rốt cuộc nhịn không được lo lắng trong lòng đang như hồng thủy vỡ đê,nàng quyết định đi ra ngoài tìm hắn.



Trên đường phải trải qua lễ rửa tội của biết bao nhiêu ánh mắt kinh ngạc,nàng mới rốt cuộc tìm kiếm tới phía sau núi.



Không thể không nói,vừa bước vào phía sau núi không lâu lắm,nàng đã ngửi thấy thoang thoảng mùi hương rượu.Tuy rằng nàng không thích uống rượu,nhưng cũng biết phân biệt,đây chính là rượu ngon lâu năm đâu!



Nhưng giờ phút này nàng lại không có tâm tư để ý điều đó,thầm nghĩ lần theo hương rượu để tìm một người hỏi chút xem có biết Lê Thư đi đâu hay không?Nhưng không biết lúc này đi theo,liền trực tiếp tìm được lê Thư….



Lê Phong khong nghĩ thừa nhận,một chút cũng không muốn thừa nhận,nam nhân trước mắt lúc này….Ân….Thực mê người….



Cũng không biết có phải do uống rượu hay không,bên cạnh cũng đã thấy ba bốn vò rượu không.Mà nam nhân kia,tựa hồ cũng không chịu được tác dụng của rượu lâu năm ngấm vào cơ thể,tựa vào trên thân cây ngủ say.Khuôn mặt anh tuấn đỏ bừng,đáng yêu không nói lên lời,nhưng điều thiếu hoàn mỹ duy nhất là đôi mi đang trói chặt.



Ma xui quỷ khiến,Lê Phong cúi người xuống,đôi tay mảnh khảnh nhu nhu ánh mắt nam nhân,sau đó nhìn đôi mi nam nhân đang dần dần dãn ra….



“Thực xin lỗi….Ân….”Lê Phong không nghĩ nam nhân sẽ tự nhiên tỉnh,cũng không biết có phải do động tác vừa rồi của nàng không,cư nhiên động động lông mi,đôi mắt đẹp lặng lẽ mở ra.Lê Phong giật mình đứng đậy,đã thấy ánh mắt kia mông mông lung lung,như chứa thủy quang,có vẻ như cũng chưa thanh tỉnh.



Lê Phong vừa thoáng yên tâm,bỗng thấy nam nhân kia lại nhíu mày lại, “Choáng….Không dậy nổi….”Nói xong túm túm nàng,thấy nàng không phản ứng,thế nhưng túm nàng lại,đem nàng ôm vào trong lòng chính mình.



Lê Phong chưa bao giờ cảm thấy trái tim mình đập mạnh như lúc này,dù là khi ở hiện đại,nam tử làm cho nàng “Yêu” kia,cũng không làm cho nàng kích động như lúc này.



Lê Phong bất an muốn đẩy hắn ra,lại khi nhìn thấy đôi mắt bi thương của nam nhân,liền buông tha cho.



Nàng tự nhận bản thân rất nguyên tắc,lại không biết nói vì sao,kể từ sau khi gặp nam nhân này,tất cả những nguyên tắc mình vẫn kiên trì liền hỏng mất,lần lượt mềm lòng hết lần này đến lần khác khiến cho nàng thật bất đắc dĩ.



“Thực xin lỗi….”Nam nhân nói trong vô thức một lần,lại thay đổi nội dung, “Thực xin lỗi thực xin lỗi….Không cần….Không cần đuổi ta đi….Được không….Ngươi phạt ta….Ngươi đánh ta đi….Được không….Chẳng nhẽ ta….Đã không đáng….Để ngươi đánh sao….”.Lê Phong giờ mới biết sự vô ý của mình đã khiến nam tử hiểu lầm và tổn thương lớn đến mức độ nào.



Nam nhân hơi hơi rụt cổ lại,khụt khịt cái mũi,đáng yêu vô cùng,lại cũng có khôn kể bi thương, “Thực xin lỗi….Ta rốt cuộc….Không dám….Ta sẽ nghe lời thật tốt….Ta cái gì cũng sẽ làm….Cái gì cũng sẽ….”.Ôm chặt thắt lưng Lê Phong thật chặt, “Không cần đuổi ta đi….”



Lê Phong cảm thấy,chính mình có lẽ là,thở không nổi.Trấn an vốt tóc nam nhân,nhìn bi ai trong mắt nam nhân chậm rãi tiêu tán,thế này mới cảm thấy tốt hơn một chút.Rốt cuộc thở dài,vỗ vỗ lưng nam nhân….



“Này uy….”Thật lâu sau,Lê Phong như bị dọa đến, “Chúng ta lấy cớ uống rượu say loạn tính có thân cận da thịt,hôm nay chẳng lẽ muốn trở thành thật sao….”Nhưng vấn đề là [cũng may] nam nhân đã ngủ say rồi….