Chuyên Sủng

Chương 142 : Chuyện đã qua (2)

Ngày đăng: 16:47 19/04/20


Editor: Sakura Trang



Lòng hắn dần dần bình tĩnh lại, không còn cảm thấy lo lắng, lại nghĩ, hay là do hắn hầu hạ không tốt? Lòng hắn lại hoảng hốt, chắc là như vậy rồi! Nghĩ hắn sống đến tận hai mươi tuổi, lại chưa bao giờ có ai dạy hắn làm gì để chăm sóc thê chủ, huống chi là việc giường chiếu? E sợ Lê Phong sẽ chán ghét hắn vì không biết hầu hạ, hắn đảm bảo nhất định sẽ cố gắng học thật tốt, lần sau nhất định sẽ làm tốt hơn, đã thấy lông mày của nàng cũng vẫn đang nhíu chặt lại, hắn như hiểu ra, suy nghĩ đơn giản hơn!



Nàng, nàng có phải, cũng đau hay không? Nhưng mà, lần đâu tiên của nữ tử, làm sao có thể đau chứ? Hắn không biết nàng đau ở đâu, trong lòng tràn đây lo lắng, muốn chạm vào nàng lại không dám, trong lúc này cảm thấy mờ mịt không biết làm sao, sự đau đớn trên người đã sớm quên từ bao giờ.



“Đau, đau?” Hắn lắp bắp hỏi, thấy nàng nhẫn nhịn, đau lòng không nói lên lời. Ngẩng đầu thấy ánh mắt quan tâm của nam nhân, nàng cố chịu, lo lắng cấu tạo thân thể của mình khác với nữ nhân nơi này sẽ dọa đến hắn, cũng không nói gì, chỉ nhẹ nhàng đong đưa “Ưm….” Lê Thư làm sao chịu được kích thích như lớn như vậy, chỉ càng thấy vui sướng càng sâu, có lúc gần như không giữ được mình, lại cố nén để quan sát phản ứng của nàng, hắn chắc chắn là nàng đau, nhưng nàng đau ở đâu? Đau như thế nào? Đừng, không phải là, hắn bỗng nhiên nghĩ tới, chứ không phải là do hắn sinh cao lớn, nên ngay cả vật kia cũng…. Cho nên, là hắn làm cho nàng đau? Hắn đoán như vậy, bắt đầu thấy luống cuống, cũng không để ý thân thể đang khát vọng khó nhịn, muốn rút ra để lùi ra ngoài, nhưng lại bị nữ tử kinh ngạc ngăn cản “Đừng nhuc nhích…. Làm sao vậy?”



“Ta….” Lòng nam tử tràn đầy áy náy, “Ta dùng miệng, được không…. Nghe nói…. Ừ…. Rất thoải mái….” Thấy cô gái lại kinh ngạc nhíu mày, nam tử giải thích nói “Thật xin lỗi…. Làm ngươi đau…. Ta….” Lê Phong thấy hắn cẩn thận như vậy, hoặc có thể nói, quả thật chính là đang lấy lòng, trong lòng cảm thấy khó chịu, cũng không trả lời, nhịn đau đớn….



Rất nhanh, đau đớn đã bị phản ứng của cơ thể che thay thế….



~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~


“Làm phiền, xin hỏi cầu thang dẫn đến phòng học đi ở chỗ nào?” Chàng trai đương nhiên không phải muốn đi tới chỗ cầu thang dẫn đến phòng học.



“Cầu thang dẫn đến phòng học hả…. Ừ, bạn đi từ đây đến hết hành lang, sau đó rẽ trái, ừ…. Lại….” Chỉ nửa ngày, gặp chàng trai này vẫn trong trạng thái lơ mơ không hiểu, có gái không còn cách nào khác, “Quên đi, mình mang bạn đi vậy!”



Chàng trai gật gật đầu, nói cảm ơn, sau đó liền đi song song cùng với cô gái. Cậu cũng không biết vì sao, bỗng nhiên lo lắng mình có tính cách khiến người khác không thích, cậu chưa bao giờ có cảm xúc khác thường như vậy. Cậu cố ý nói một nơi cách đây rất xa, nhưng bỗng nhiên cảm thấy nơi mình nói thật gần, rất nhanh đã đi tới rồi.



Cậu nhìn bảng tên ngực cô “Cảm ơn bạn học Lê Phong” Có chút trịnh trọng “Không có gì!” Không thói quen sự trịnh trọng như vậy, cô gái xoa xoa cái mũi, khiến cho cậu cảm thấy thật đáng yêu, “Không cần khách sáo, bạn học Ninh Tiêu.” Cô gái cười mắt cong cong. Đúng vậy, lúc đó, tên của cậu, vẫn là Ninh Tiêu.



Cậu nghĩ rằng đó chẳng quả là sự ngắn ngủi bất thường trong thời kì trưởng thành, nghĩ rằng mình rất nhanh sẽ quên cô gái đó, nhưng mọi chuyện, lại không phát triển theo những gì mình muốn.



Bởi vì cô gái tin tưởng có nhất kiến chung tình nên cậu trở thành bạn trai duy nhất từ trước đến nay của cô. Cậu là người lạnh lùng, cũng không thể không thừa nhận, hắn, thật sự, thật vui vẻ, rất hài lòng.



Là thật. Là thật mà….. Em gái yêu quý của anh.



Lưu Quý thấy nam tử phía trước dường như rốt cuộc không thể kiềm chế được ngồi xổm xuống, thân thể nhẹ nhàng run run.



Đừng khóc mà….