Chuyên Sủng

Chương 151 : Thành thân (1)

Ngày đăng: 16:47 19/04/20


Editor: Sakura Trang



Một tháng sau.



Trời còn tờ mờ sáng, một chỗ trong thôn đã bắt đầu lộ ra một chút náo nhiệt. Trên thức tế, bắt đầu từ tối hôm qua giờ, nữ chủ nhân ở trong nhà này cũng đã bắt đầu không thèm để ý ánh mắt hoặc khinh thường hoặc tiếc hận của người dân mà chỉ chú tâm vào việc mua đò về giăng đèn kết hoa.



Tiếu Ninh tựa vào cửa nhà Lê Phong. Tuy trời còn chưa sáng, nhưng tin tức lớn "Người có lòng tốt thu nhận và giúp đỡ kẻ đê tiện đã bị kẻ đê tiện đó quyến rũ muốn thành thân cùng với hắn" vẫn khiến cho nhiều người rảnh rỗi đã dậy từ rất sớm ngồi bàn tán, đương nhiên phần lớn đều là những lời nói nhục nhã khinh thường Lê Thư. Lúc đó trong lòng Tiếu Ninh không chịu khống chế mà cảm thấy một chút vui sướng, nhìn người trong viện mặc dù không nhiều lắm --- Lê Phong, Lê Thư, Lưu Quý, lão bản tiệm thuốc nơi Lê Phong đang làm việc và hàng xóm cạnh nhà đã đem Lê Thư và Lê Phong từ trên núi xuống - Vương Thành cùng với chính phu Trương thị và thị là Thôi thị, tất cả chỉ có bảy người thôi, nhưng vẫn có một bầu không khí vô cùng náo nhiệt, có một chút tự mỉa mai bản thân.



Cuối cùng, cho dù có như thế nào nàng cũng cũng không chịu để cho hắn thiệt thòi mà! Cho dù mọi người có bàn tán gây sức ép, cho dù không có chút tiền tích góp nào cũng vẫn đi vay Lưu Quý và lão bản của nàng, thì nàng cũng muốn thành thân với hắn, cũng muốn cho hắn một cái danh phận mà ở thời cổ đại này vô cùng coi trọng.
Làm như vậy còn đến hỗ trợ, Vương Thành cũng cảm thấy vài phần lúng túng, hơi đỏ mặt, Lê Phong cũng không tiếp tục trêu đùa nàng, nghiêm túc nói: "Tỷ tỷ, đây không phải là do tiểu muội chưa suy xét. Muội muội... Thư Nhi hắn không xử dụng thủ đoạn gì, muội muội cũng từng nói qua, muội muội có thật sự thích nam nhân này hay không, cũng không quan tâm cái gì mà xui xẻo với không xui xẻo, cũng... Ừ.... Không thể vì ý tốt của tỷ tỷ mà vứt bỏ hắn. Tỷ tỷ, ai cũng nói hắn xấu xí xui xẻo, nhưng hắn có phải là một ấm sắc thuốc chỉ biết nằm trên giường không dậy nổi, hay là người tàn ác hết ăn lại nằm, muội muội thích hắn, làm sao có thể từ bỏ hắn?" Vương Thành hiển nhiên vẫn khó đồng ý, ở bên lão bản lại rất nhiệt tình "Người trẻ tuổi mà! Mặc cho làm muốn làm gì thì làm đi, không tùy ý lúc này thì còn chờ đến bao giờ? Chẳng lẽ chờ đến lúc già như ta sao? Thích thì thú ngay đi!" nói xong còn xoa đầu Lê Phong, "Không tồi nha! Nha đầu có chủ kiến!" Trán Lê Phong hiện lên hắc tuyến, Vương Thành thở dài, cuối cùng chỉ biết nói: "Nếu như đến lúc muội chán ghét thì bỏ ngay, đừng có mà chết vì sĩ diện, nếu muội hưu hắn thì người trong thôn cũng sẽ chẳng nói gì!" Sau đó liền đi giúp hai người phu lang nhanh chóng dán tốt chữ hỉ.



Trong lòng Lê Phong thấy rất ấm áp, quả nhiên mình đã gặp được người thành thật tốt bụng mà! Đang nghĩ tới việc đi giúp đỡ một chút thì thấy Tiếu Ninh đang đứng thu dọn lại giá treo đồ, độn tác chậm chạp, hơi có chút mất tập trung, dường như là đang gặp chuyện gì đau khổ khiến không khí xung quanh trở nên trầm trọng mà đau buồn, trong lòng Lê Phong cả kinh. Người nam tử khí chất trầm tĩnh, thậm chí là hơi có chút u buồn trước mắt này....



Lê Phong bỗng cảm thấy có chút khó thở, vội vàng quay mặt đi, lại đối diện với đôi mắt đang nhìn Tiếu Ninh của Lưu Quý, dáng vẻ rất là lo lắng, trong lòng mới cảm thấy dễ chịu một chút, xoay người vội vàng đi đến chỗ Lê Thư, cũng không quan tâm việc hắn đang di chuyển ngăn tủ, nhanh chóng vùi vào trong lòng đối phương, giống như đà điểu, thì đã làm sao nào? Ôm nam nhân liền có thể khiến cho lòng của nàng an ổn yên tĩnh lại. Thở gấp một hơi, nàng mạnh mẽ cọ xát miệng của hắn, "Ngươi thích ta, sẽ che chở cho ta, sẽ không rời xa ta, phải hay không?" "Đúng!" Mắc dù không rõ ý của nàng, nam nhân vẫn trả lời không một chút do dự, tràn đầy sự kiên định. Lúc này Lê Phong mới cảm thấy buông lỏng, thở ra một hơi.



Một bên lão bản nhìn hai người không để ý ai mà thân thiết với nhau, có chút không nói nên lời: "Ban ngày ban mặt... Gấp như vậy, không phải buối tối có đầy thời gian hay sao?" Ách...