Chuyên Sủng

Chương 28 : Mất trí nhớ

Ngày đăng: 16:47 19/04/20


Lê Phong mặc một thân nam trang thanh nhã, đeo một chiếc khăn che mặt, nhìn về phía bức tranh ở trên tường trước mặt, không nói được lời nào. Không còn cách nào khác, tranh này như.... Tuy rằng rất trừu tượng, nhưng không thể không nói, Lê Phong theo bản năng sờ sờ mặt mình, so với mình, có phải có chút giống hay không? Lê Phong nhìn về phía giải thưởng kếch xù khiến người muốn phạm tội viết ở phía dưới, nghiêm túc khắc chế bản thân một chút, thở dài.



Sớm biết "dị thế" này lại là cổ đại, quan trọng hơn lại là nữ tôn, Lê Phong tuyệt đối sẽ chuẩn bị trước vài thứ mà! Đối với nàng, việc ăn mặc áo T-shirt ngắn tay chạy qua chạy lại có thút xấu hổ, không còn cách nào khác đành đi trộm y phục mặc vào, sau đó nhẹ nhàng bước liên tục, có vài phần khí chất đại gia khuê tú, rời xa bức họa. Cho dù người trong bức họa thực sự có vài phần giống với nàng, lại có quan hệ gì với nàng chứ? Tốt nhất lấy cái khăn che mặt, thuận tiện mặc vào nam trang vừa người, tránh cho việc khuôn mặt giống với người trên bức họa mà gây ra rắc rối không cần thiết mà thôi. Thê chủ mất tích đã lâu của Đại tướng quân, tha thứ nàng không có hứng thú làm, chẳng may bởi vậy bị tra ra không có hộ tịch vân vân, chẳng phải sẽ sinh ra bao nhiêu rắc rối sao.



Việc nàng muốn làm, chẳng qua là hấp dẫn đến thân thể mà Ninh Tiêu đã thay đổi linh hồn, biết vị trí của hắn, sau đó liên lạc cùng với Đàm Dĩnh, mang hắn đưa về nhà thôi.



"Tiểu nhị, chuẩn bị cho tiểu nam tử một chậu nước nóng!" Lê Phong bước vào khách sạn bình dân, sau khi lễ độ nói, liền ưu nhã lên lầu.



Nhúng khăn vào nước nóng, vắt kĩ, nữ tử lau nhẹ khuôn mặt, tóc lại lỏng tuột xuống. Nàng đối với mấy kiểu tóc trang phục ngoài ý muốn hết cách, y phục thì rất lâu mới mặc xong, búi tóc thật vất vả buộc chặt rất nhanh lại tuột ra, cũng không phải không có ưu điểm, đó là có thể bắt buộc bản thân không được làm động tác quá mạnh, giúp bản thân tạo được hình tượng nam tử tốt đẹp... Cẩn thận xử lí tóc, thay đổi một thân y phục hơi có vẻ mê hoặc, Lê Phong rời phòng, trong đầu bỗng nhiên có một suy nghĩ kỳ lạ, vì sao, không ai buộc tóc giúp nàng? Kỳ lạ, Lê Phong lắc đầu, tại sao lại có thể có ai chứ? Xoa xoa huyệt thái dương, làm dịu đi đầu óc mấy ngày gần đây không như bình thường, Lê Phong thẳng về phía nơi mình muốn đến, Tiên Túy lâu.



"Ô! Tiểu Thu Nhạn hả, nhanh đến đây hát một khúc nào!" Mấy người phụ nhân thấy "nam tử" xuất trần che mặt đứng ngoài cửa, "Hôm nay hát bài gì vậy? Lúc nào có thể bỏ cái khăn che mặt xuống để cho chúng ta nhìn đây? Hả!"



"Cái khăn che mặt cho đến khi tìm được thê chủ không thể bỏ xuống. Quy củ cũ trước tiên tiểu nam tử xin hát khúc "Tầm thê". “Nam nhân” hân hình yêu kiều chậm rãi cất giọng. Rõ ràng chỉ là một người hát rong, lại có tiếng nói thanh nhã như một công tử phú quý, có khí chất khiến cho người khác không thể khinh nhờn, "Sau đây sẽ hát vài bài hát dân gian của quê hương ta được không?"



Lê Phong, đương nhiên, chính là Tiểu Thu Nhạn, cũng có chút tính toán trong lòng. Theo sự tính toán và phân tích của Đàm Dĩnh với thời không, Ninh Tiêu phải ở xung quanh chỗ này, một cái thôn trấn rồi xung quanh thôn trấn, muốn tìm một người cũng không phải dễ dàng, Lê Phong đã nghĩ ra một cách, đầu tiên cầm một đàn tỳ bà đến tửu lâu lớn nhất trên trấn hát rong. Không có dạy dỗ chuyên nghiệp, bài hát trẻ con cũng không cần thiết có nhiều xuất thần nhập hóa, nhưng cũng dựa vào trời sinh có âm thanh biết biến điệu và do ôm tỳ bà che nửa khuôn mặt xinh đẹp trở thành một màu sắc, hơn nữa người nhà họ Lê bắt buộc phải có khí chất cao quý và trước khi hát còn nói rằng "Bài đầu tiên phải khúc về thê chủ để tìm kiếm thê chủ bị thất lạc đã lâu", cũng lấy tốc độ chầm chậm truyền dần trong trấn. Mà trên thực tế, cái "Bài hát về thê chủ" chính là năm đó khi tình yêu cuồng nhiệt Lê Phong làm cùng với Ninh Tiêu, Lê phong vẫn nhớ lúc đó bản thân vui vẻ rất lâu.



Nghĩ như vậy, trong đầu bỗng nhiên cảm thấy có chút bi thương, định chuyển sang một khúc khác, lại đột ngột nghe mấy người phụ nhân hét to, "Cha nó, đánh cái khúc gì vậy! Đuổi hắn đi đổi người khác cho lão nương!" Thì ra là vài cái côn đồ gây chuyện, "Ồ! Thật đúng là một tiểu mỹ nhân mà! Đến đến, bỏ cái thứ vui chơi trên mặt xuống, ngoãn ngoãn qua đây cho cô nãi nãi vui vẻ nào!" Hả? Thật không... Giả vờ vẻ mặt hoảng sợ, trong lòng lại không vui, trong lúc không ai để ý nữ tử cho tay vào trong tay áo, đang đắn đo nên tặng cho các nàng cái gì thì mới tốt, thuốc sổ tăng mạnh liều lượng mà mình mới nghiên cứu chế tạo ra thì sao nhỉ, bỗng nhiên vang lên một giọng nữ trong trẻo, "Dừng tay!"
"Đừng nóng giận, ta thay nàng xin lỗi ngươi..." Nam nhân quây đầu, trong nháy mắt thái độ trở nên khiêm tốn, "Nhưng mà, ngươi không nhớ rõ thôi, ta thật sự là.... Đừng đi..." Vẻ mặt đau khổ. Lê Phong bỗng nhiên nghĩ, hắn chắc là rất yêu cái nữ nhân nhận nhầm thành nàng nhỉ! Nhưng mà, nếu là yêu, sao có thể nhận nhầm?



Nữ tử giật mình một cái, bỗng nhiên có một suy nghĩ, bản thân, sẽ không phải thực sự... Mất trí nhớ? Chẳng lẽ hắn thực là... Tướng công của mình!



Nữ tử cau mày, cúi đầu hành hạ ngón tay của mình, một lúc lâu sau, mới ngẩng đầu lên, "Các ngươi ra ngoài trước một chút, ta, ta muốn nhìn một thứ." Thấy hai người lộ vẻ mặt đề phòng, lại nói: "Võ công của vị tỷ tỷ kia cao như vậy, ta chạy thoát được sao?"



Thấy hai người cẩn thận ra ngoài cửa, Lê Phong cởi bỏ quàn áo và đồ dùng trên người, kiểm tra theo phương pháp trên web hướng dẫn mà trước đây mình thấy thú vị đã đọc...



Nữ tử hút vào một ngụm khí lạnh, thấy mọi thứ xung quanh mình như bị đảo lộn.



.... Trinh tiết của nàng, bị mất lúc nào rồi?



....



.... Nàng không thể nào không tin....