Chuyên Sủng

Chương 31 : Mờ ám

Ngày đăng: 16:47 19/04/20


Ánh sáng đầu hè cực ấm áp, không quá nóng..., độ ấm cũng vừa phải. Nữ tử tụa vào cạnh cửa, híp mắt, thoải mái như chú mèo nhỏ.



Tất nhiên, nếu như có thể bỏ qua một hài tử sắp mọc nấm trong phòng... Được rồi, là nam nhân.



Nam nhân trong phòng kêu rên hừ một tiếng, khiến nàng nhíu mày, trong lòng hơi nhói một cái.



Hắn đau lắm sao?



Hắn đã bôi thuốc chưa vậy?



Lê Phong kìm nén thở gấp hai cái, cuối cùng cũng bình tĩnh lại, lại chợt nhận ra, mới vừa rồi, cảm giác khi nàng nghe nam nhân kêu rên, có phải, đúng hay không, cảm giác giống năm ấy, khi nàng nhìn nhị ca rơi từ trên cây xuống hay không?



Nếu nói là giống nhau, cũng không phải hoàn toàn giống nhau, nàng thà rằng hiện tại người ở trong phòng đau đến không nhịn được là nhị ca nhà mình...



Ạch... Nếu nhị ca nhà họ Lê ở đây... Sợ là muốn gõ mạnh một chút đầu nha đầu chết tiệt, sau đó chỉ biết thở dài một câu "Nữ đại bất trung lưu*" thôi!



*Nữ đại bất trung lưu: Con gái lớn không thể giữ trong nhà



Bản thân mình, đau lòng chứ! Rất đau lòng...



Lê Phong mím môi, kết luận cuối cùng.



Aizz... Thật đáng chết... Rõ ràng chỉ mới gặp mặt người ta, tại sao lại có suy nghĩ người ta còn quan trọng hơn nhị ca, thật là...



Lê Phong xoa mạnh huyệt thái dương.



Nàng là người thấy sắc nổi lòng tham sao...



Nhắm mắt, ngăn lại ý tưởng càng ngày càng không không chế được của bản thân, Lê Phong đem lực chú ý chuyển lên bầu trời xanh thẳm kia.



Bình tĩnh một chút, bị thương bôi thuốc thì chắc chắn sẽ đau, bản thân mình ở chỗ này lại đi quan tâm vớ vẩn cái gì chứ!



"Hừ!" Nam nhân trong phòng lại hừ một tiếng, sau đó là những tiếng rên rỉ không nhịn được.



... ...... ...... ........



Bình tĩnh! Đó là cái gì vậy? Lê Phong cảm giác tấm lòng đáng thương cẩn thận của mình lại bị treo lên.



Chết tiệt! Hắn có thể bôi thuốc hay không, làm mình đau như vậy...



Nghĩ đến việc lòng đại phu như phụ mẫu, lại nghiêm túc học theo cách làm của bạn học Liễu Hạ Huệ, Lê Phong cẩn thận gõ cửa một cái.



"Nếu không ngại, thuốc, ta có thể bôi giúp ngươi..."



Lời nói vừa ra khỏi miệng, Lê Phong liền có chút hối hận, câu này sao cứ nghe như là muốn cướp đoạt việc để làm, rõ ràng là muốn cướp đoạt mà...



"Cái đó! Ta thực sự không có ý gì khác... Trời ơi... Xin lỗi nếu làm phiên ngươi cứ coi như ta chưa nói gì đi..."



Nữ tử ngượng ngùng cúi đầu, nàng lại phạm phải lỗi lầm ngu ngốc gì vậy chứ! Nam tôn thì không sao, lại đi hỏi một người nam nhân ở đất nước nữ tôn là mình có thể bôi thuốc cho hắn không...



Lê Phong thở dài, vốn đã chuẩn bị ứng phó với việc đối phương thẹn quá thành giận, bỏ đi hoặc là đề phòng cảnh giác vân vân, ai biết... Là ảo giác của nàng hay sao? Sao nàng lại có thể cảm thấy người trong phòng hình như đang vui vẻ, "Không sao, ta biết mà. Thật sự có thể chứ? Ừm... vậy... Cảm ơn..."



Giọng nói ôn nhu ấm áp.



Bỗng nhiên Lê Phong cũng để trái tim đang lơ lửng xuống, xoay người đẩy cửa vào.



Trên người nam nhân đắp một tấm thảm mỏng, mắt sáng long lanh khi nhìn về phía nàng bước từ ngoài cửa vào, khiến Lê Phong chợt nhớ đến đông vật nào đó rất thích vẫy đuôi... Đột nhiên nàng cảm thấy, người nam nhân này, hình như rất muốn được nhìn thấy nàng.
"Cho nên, nếu đã từng là tướng công của ta, cũng mới đừng bò lên giường của ta!"



"... Chờ ta khôi phục trí nhớ là được..." Giọng nữ bén nhọn cuối cùng cũng dịu xuống.



"Mặc quần áo vào đi..."



"Ngươi... Không chạm vào ta sao..." Giọng nam tử trà đầy đau buồn, Lê Phong cảm thấy có chút không nỡ,



"Ta không phải nói rồi sao? Chờ ta phục hồi trí nhớ..."



"Phục hồi... Thì càng từ bỏ..."



"Hả? Có ý gì?"



"..." Nam nhân im lặng một lát, "Không có... Không có ý gì..."



Cho dù chỉ là giả dối, cũng muốn gọi ngươi thê chủ...



Cho dù chỉ là giả dối, cũng không muốn ngươi đi tìm hắn....



"... Ta đã biết." Nam nhân từ từ mặc quần áo, "Ta đã biết..."



Nữ tử nhìn bóng lưng của nam tử, bỗng nhiên cảm thấy thật mệt mỏi. Ngã lên giường, mới phát hiện giường quá lớn, lúc này nàng mới nhớ ra... Trên giường này, có phải còn có một người nữa đúng không?



"Lê Thư?" Người ở đâu...



"Ừm, ở đây."



A... Lê Phong nhìn nam nhân chui ra từ dưới gầm giường, "Taị sao lại ở trong đó..."



"Không muốn làm phiền các ngươi..." Giọng nói của đối phương buồn buồn.



"Cái gì mà phiền mới chả không phiền! Không biết hắn chui ở đâu ra, còn khiên ta giật mình đây này!"



Nữ tử tức giận, liếc đôi mắt nam nhân trở nên sáng rỡ, "Nằm tiếp xuống! Ngại bản thân bị thương còn nhẹ sao?" Nam nhân ngoan ngõa rụt người về.



"Ừm... Ngươi đã tỉnh lại thì không có cách khác.... Ta nằm ngủ dưới đất là được rồi...." Lê Phong đành chịu, "Chúng ta chưa làm cái gì, ta cách ngươi rất xa."



"Ừ." Nam nhân gật đầu, "Không cần đem chăn đệm để nằm dưới đất..." Giọng nói có chút khó chịu, "Nhưng mà, nếu ngươi chê... Ta xuống nằm là được..."



"... Tất nhiên không... Ngủ đi..."



"Ừ...."



Lê Phong nhíu mi, vì sao nàng cảm thấy nam nhân đang tức giận? Thế nhưng, rõ ràng tính tình tốt đến nỗi đánh hắn một cái hắn còn cười với ngươi...



Quả nhiên, ở nữ tôn, "Tâm nam nhân như kim đáy biển" mà...



Lê Phong vỗ trán, không muốn nghĩ nhiều, ngủ.



Người nó trên giường tức giận loay hoay móng tay.



Hắn không phải tướng công của ngươi, hắn lừa gạt ngươi.



Ta mới là mà!