Chuyên Sủng

Chương 39 : Tra hỏi

Ngày đăng: 16:47 19/04/20


“Ngày mưa chết tiệt.” Lê Phong che đầu, nhét thuốc vào trong lòng, híp mắt một cái, thấy cách phủ Tướng quân còn xa, lại nhớ kỹ gần đây có một tửu lâu, vội vàng chạy đi tránh mưa.



“Ôi! Vị khách quan này, đến tránh mưa sao?” Tiểu nhị của tửu lâu ân cần đưa lên một chiếc khăn, Lê Phong cầm lấy lau loa qua một chút, bất đắc dĩ nói, “Tỷ tỷ, khi nào thì ngươi có hứng thú với công việc của tiểu nhị rồi?”



“Cái gì gọi là “hứng thú” chứ!” Nữ nhân mặc bạch y đột nhiên thay đổi thân phận trở thành tiểu nhị cười hì hì nói, “Thì ta rõ ràng không có tiền để sống nên vậy đó!”



“Thật không?” Nghĩ đến lúc mới gặp gỡ nữ nhân tay cầm chiếc quạt giá trị xa xỉ và mặc y phục nhìn như mộc mạc kì thực thêu ám văn cực kỳ tinh xảo, lông mi Lê Phong hơi giật giật, “Được rồi... Tại sao lúc nào đến đâu ta đều có thể gặp tỷ vậy...”



“Nơi này là Thanh Ngoại lâu mà! Ta thích lâu này, nên hay đến đây.” Nữ nhân nhìn nàng, vẽ mặt như chyện dĩ nhiên, “Chẳng qua như ta đã nói, ta cũng không nghĩ rằng, thì ra làm tiểu nhị cũng rất thú vị đó chứ!”



“... Chắc chỉ tỷ nghĩ thú vị thôi...” Nữ tử xoa xoa huyệt thái dương.



“Ừ, chắc là vậy!” Nữ nhân cười, “Quả nhiên muội muội ngươi vẫn là thú vị nhất!”



“Yến Trần! Ngươi đang làm gì vậy! Nhanh đến đây làm việc, không thấy đang bận sao!” Một giọng nữ tử thét qua đây, nữ nhân vội vàng cười tươi nói, “Đây đây! Ta biết rồi.” Xoay đầu lại, “Muội muội, ta phải đi làm việc!”



“Tỷ tên là Yến Trần?” Lê Phong hỏi.



“Không phải ~ là tên giả thôi!” Nữ nhân xua xua tay, xoay người chạy thật nhanh.



... Thực ra người này, chẳng qua muốn tìm một chút chuyện thú vị để làm thôi! Nhìn bóng lưng đối phương bị sai bảo nhưng lại vô cùng vui vẻ, Lê Phong đột nhiên nghĩ như vậy.




Cũng may, hắn còn giữ lại một chút tỉnh táo, nhớ kỹ rõ ràng vị đại nhân đến từ chỗ của Phong Nhi từng nói, nhạc phụ đại nhân ghét nhất chính là nam nhân “Không có tự tin không có trách nhiệm“. Từ kinh nghiệm cuộc sống, hắn có thể đoán được gần hết ý nghĩa của lời nói.



Nói chung là không thể rụt rè!



Lê Thư lần đầu tiên cảm ơn bản thân đã từng nhiều lần trải qua chiến trường.



Lê Duy Tuyền nhìn thoáng qua Lê Thư, không thể không nói, ấn tượng đầu tiên còn tương đối hài lòng. Theo chỗ cân bằng thời không (không cần nghi ngờ, chính là cục quản lí xuyên qua) cung cấp tư liệu, nam nhân này dã trải qua chiến trường nhiều lần. Mặc dù như vậy, nhưng cũng không có một chút lệ khí*, chẳng qua chỉ có một chút khí chất mà tất cả nam nhân ở nữ tôn không có mà thôi.



*lệ khí: khí chất tàn bạo, ác độc.



Nhưng mà, chỉ có như vậy tất nhiên là thiếu, hắn thấy, từ đó đến nay hắn chưa từng gặp được nam nhân nào có thể xứng đôi với con gái mà hắn thích nhất đây!



Lê Duy Tuyền nhíu nhíu mày, hơn nữa, cho dù như thế nào, hắn đều là một nam nhân ở nữ tôn. Nữ nhi của hắn -- tuy rằng từ nhỏ bởi vì hắn “Làm những việc vì tốt cho nàng” mà xa cách hắn -- hắn cũng hiểu rõ hơn ai hết điều đó. Đứa nhỏ này chẳng qua cũng chỉ là một cô gái cần ai chăm sóc hơn ai hết mà thôi. Làm một nam nhân sinh ra ở đất nước nữ tôn, hắn cảm thấy nam nhân này tuyệt đối không có khả năng chăm sóc tốt cho nó.



Kết quả, không càn nói biểu hiện ra có bao nhiêu đẹp đẽ, cái này chẳng qua cũng chỉ là một ít trò vui đùa tuổi thanh xuân mà thôi, hắn hiểu rõ.



Vì không để lãng phí thêm tuổi thanh xuân của con gái, đành do hắn chịu trách nhiệm tiếng xấu này, thay nó hủy đi trò vui này đi!



Chờ nó lớn lên, sẽ hiểu rõ nỗi khổ tâm của hắn.