Chuyên Sủng

Chương 4 : Đau đớn

Ngày đăng: 16:46 19/04/20


Thực sự,cô gái cũng không thích nước mắt của nam nhân.Cứ việc lí trí của nàng khống chế cảm giác chán ghét nhè nhẹ trong lòng,thuyết phục bản thân rằng nam nhân cùng cần giải tỏa cảm xúc trong lòng.Nhưng là….Nhưng là nam nhân nơi này có phải giải tỏa nhiều quá khiến cho đầu óc bị hỏng.Cô gái thề,bản thân không thể chịu được nam nhân ở thế giới này động một tí là khóc,dù đến nơi đây mới hai tháng,đã có vài tấn da gà rớt đầy đất!Khiến cho nàng nhìn đến nam nhân là có vài điểm bóng ma tâm lí!



Cho nên khi nàng phục hồi tinh thần,phát hiện tay của chính mình còn đang dừng ở trên khuôn mặt nam nhân đang rơi lệ,trong lòng,thập phần kinh ngạc.



Nói thực ra,một đại soái ca mi tinh kiếm mục điển hình thuộc loại mẫu người dương cương nếu mà khóc thì đúng là trông không được tốt cho lắm,nhưng mà bản thân,lại không cảm thấy một chút chán ghét nào cả.Tương phản,dường như,thấy thực lo âu.Nàng cảm nhận được bản thân lo âu,thậm chí mang theo hơi hơi đau lòng.



“Có lẽ bởi vì xuất thân của hắn rất thảm đi....”Cô gái nghĩ như vậy.



Cô gái không tin chuyện nhất kiến chung tình.



Ngẩng đầu lên thấy nam tử đang kinh ngạc nhìn nàng,ngạch....Chẳng lẽ là do kiêng kị”Nam nữ thụ thụ bất thân”?Cô gái có chút xấu hổ,rút tay về,theo thói quen nhu nhu cái mũi,thấy nước mắt nam tử đã dần ngừng lại,dường như chuyện có thể làm cho hắn thương tâm đã không muốn tồn tại,thế là lại cười đùa như trước.Quên đi!Tóm lại chỉ cần không khóc là tốt rồi!Cô gái không phát hiện khi thấy nam tử nín khóc trong lòng mình cũng thở phào nhẹ nhõm.



Tiểu Trư Tể khuôn mặt,cũng là có chút ảm đạm.Cuối cùng....Cuối cùng đột nhiên bỏ tay ra,quả nhiên trong lòng cũng tồn tại chán ghét đi....Hiển nhiên,trong việc tình yêu cũng cần phải có bản năng hơn người và thiên phú[....]dù có biết quan niệm”Nam nữ thụ thụ bất thân”đi chăng nữa,nếu không ai cường điệu lên thì cho dù mưa dầm thấm đất cũng sẽ không hình thành một loại phản xạ theo ý thức như vậy.



Vẫn còn....Lòng tham sao?Không được,không thể như vậy,chẳng nhẽ không sợ báo ứng hay sao?



Rõ ràng,rõ ràng vừa nãy nàng còn đụng chạm vào mình,đã cảm thấy thật cao hứng,còn xa cầu điều gì?Chẳng lẽ ngươi nghĩ nàng sẽ không chán ghét ngươi hay sao?



Đang suy nghĩ,bên kia cô gái đã cẩn thận chụp đi trên người bụi đất,nhìn về phía hắn mỉm cười như ánh mặt trời,khóe môi hơi cong,mặt mày loan loan,trông như một nữ thần.Tuy rằng hắn chưa thấy bao giờ,lại khó được cố chấp cho rằng,nữ thần nhất định có bộ dáng như cô gái này.Trái tim không chịu khống chế xuất hiện những luật động dị thường.Trên thực tế,từ lúc hắn gặp cô gái,trái tim vốn không lúc nào ở trong trạng thái bình thường,trong miệng rốt cuộc không nhịn được thì thào:”Vì sao....Vì sao tất cả chỉ là cảnh trong mơ vậy....A....Không thể....Không thể tham lam....”Trong lòng càng cảm thấy sợ với việc tỉnh dậy khỏi giấc mơ.
Kia nam tử trung niên chú ý thấy nàng không ổn,thoáng nhìn theo ánh mắt của nàng ,nở nụ cười.”Lê đại phu không cần quan tâm tới tên trư tể kia,nếu ngài cảm thấy ngại mắt....”Nói xong quát lớn,giọng điệu không tốt,”Trở ngại ánh mắt Lê đại phu,đi ra ngoài viện quỳ đi!”



“Không cần!”Lời nói bật thốt lên nhanh hơn khi suy nghĩ,nói xong lại nghĩ bản thân không nên quản việc không phải của mình,lại không muốn thừa nhận cảm giác hối hận đang trào lên trong lòng,lại ngoài ý muốn gặp bóng dáng kia sau khi nghe thanh âm của nàng,thật mạnh cứng đờ,nhất thời đúng là không nhúc nhích.



Làm cho nàng,thấy sao?Như vậy bộ dáng xấu xí!Vốn liền xấu,bây giờ quần áo lại không chỉnh tề,so với mặt còn khó khăn hơn,không hề có dáng ngươi như nam tử bình thường,lại mang theo vết roi khiến người khác chán ghét,nàng,đều thấy được sao?Nàng,có thể hay không,có thể hay không cảm thấy hắn ghê tởm xấu xí không chịu nổi,lại không biết cảm thấy thẹn,không tuân thủ phu tắc?



Bởi vì suy nghĩ hỗn loạn này mang đến chần chờ,nam tử trung niên kia lập tức phát hỏa,”Ngươi trư thằng nhãi con này,dám không nghe lời?!A?”Nói xong,cầm roi chạy tới,hung hăng đánh xuống,chỉ thấy kia roi gắt gao dán lên thân mình đang co rúm lại kia.Nam tử chỉ biết thét lớn một tiếng,sau đó gắt gao cắn miệng đem tiếng đau nuốt xuống.Lê Phong đương nhiên không biết,hắn là đang cố gắng ở trước mặt nàng bảo vệ một chút hình tượng mà hắn cho rằng còn sót lại.Nhưng hành động này,lại làm cho nam tử trung nghĩ rằng hắn không phục quản giáo,trong cơn cơn giận dữ lại muốn đánh đi xuống.May mắn Lê Phong rốt cuộc lấy lại tinh thần,một phen ngăn trở.Nam tử kia trế này mới đem lực chú ý trở lại trên người nàng.



“Lê đại phu không cần đáng thương hắn,bất quá là cái xui xẻo dùng để vui đùa!Xui chính là xui,lúc tối có mỗi cái cuốc cũng không cất cho tốt,hại gia chủ đại nhân say rượu trở về nhà vấp phải để bị ngã!Hừ!Chính hắn loại này,phải giáo huấn cho tốt mới nhớ lâu được!”Lê phong thầm nghĩ hắn chắc là khiến cho nữ chủ nhà này trong lúc say rượu bị thương nặng nên mới bị phạt như bây giờ,hi vọng y thuật của mình tốt có thể làm giảm lửa giận của nam nhân này,vội hỏi:”Bá phụ làm sao phải cùng hắn bực bội làm gì,mau dẫn ta đi xem bệnh cho gia chủ của ngài mới là cần thiết a”Nam nhân vẫn là bộ dáng chưa nguôi giận,oán hận mắng vài câu,lúc này mới cho Lê Phong mặt mũi cùng nàng vào phòng.



Lê Phong nghĩ rằng,nhà này nữ chủ nhân--Lưu Phú-nhất định sẽ bị trọng thương,cho nên,khi nàng xem được khuỷu tay chỉ bị xước một chút bên ngoài khi,nhất thời không phản ứng kịp!



Chỉ,chỉ vì vậy,khiến cho nam nhân ở ngoài bị phạt thành như vậy?



Tối hôm qua?Nói đúng là,khả năng bị đánh nặng,sau đó quỳ từ tối hôm qua đến bây giờ sao?



Lê Phong chỉ cảm thấy ngực một trận không kể chua xót buồn đau,nhất thời,vội vàng mở thuốc bôi cho bệnh nhân,sau đó như là chạy trốn rời đi….