[Dịch]Chuyện Thường Ngày Ở Cư Xá Phủ Khai Phong

Chương 31 : Xà Văn đồ đằng (2)

Ngày đăng: 20:56 15/09/19

Nghê Diệp Tâm cũng nhanh chóng đứng lên, nói với Trì Long cùng Triệu Duẫn: “Chúng ta đi một lát rồi về.” Trì Long gãi sau gáy rồi gật đầu, không biết Mộ Dung đại hiệp cùng Nghê đại nhân muốn đi làm cái gì. Mộ Dung Trường Tình cùng Nghê Diệp Tâm đi ra gian phòng, lừa gạt đến một nơi không có ai, Mộ Dung Trường Tình mới dừng bước. Nghê Diệp Tâm hỏi: “Sao vậy? Mộ Dung đại hiệp?” Mộ Dung Trường Tình nói: “Xà Văn đồ đằng kia, ta quả thật đã nhìn thấy trong giáo.” Nghê Diệp Tâm nói: “Vậy người lưu lại đồ đằng này, là thủ hạ của Mộ Dung đại hiệp sao?” “Ta không biết.” Mộ Dung Trường Tình nói: “Ta cũng nghe thấy một vài lời đồn trên giang hồ, nên mới đến đây một chuyến. Hơn nữa rất kỳ quái…” Nghê Diệp Tâm sốt ruột muốn vò đầu bứt tai, rốt cuộc hắn cũng biết cảm giác của người khác khi nghe hắn thừa nước đục thả câu là như thế nào. Mộ Dung Trường Tình đang suy tư, hẳn là đang hồi tưởng, con mắt của hắn luôn chuyển động, nói: “Khi còn bé ta chỉ nhìn qua đồ đằng này được mấy lần, nhìn thấy trong một quyển sách ở phòng luyện công, quyển sách kia hẳn là võ công tâm pháp do sư tổ ta truyền lại. Theo lý mà nói, người xem qua quyển sách này cũng không nhiều, không có ngoại nhân biết đến Xà Văn đồ đằng, trong giáo còn không có nhiều người biết được, đừng nói chi là ngoại giáo.” Nghê Diệp Tâm nói: “Nghe qua rất thần bí.” Mộ Dung Trường Tình nói: “Hơn nữa Xà Văn đồ đằng này có liên quan tới ngọc bội.” “A?” Nghê Diệp Tâm sững sờ, nói: “Là khối ngọc bội ngươi cho ta?” Mộ Dung Trường Tình gật gật đầu, nói: “Là khối ngọc bội ngươi đã làm mất.” Nghê Diệp Tâm: “…” Nghê Diệp Tâm cẩ thận nhớ lại một chút, nói: “Lẽ nào là hai đồ án giống nhau? Nhưng cũng không đúng a.” Mộ Dung Trường Tình nói: “Không phải hai đồ án giống nhau, mà là đồ án bổ sung.” “Đồ án bổ sung?” Tròng mắt Nghê Diệp Tâm nhanh chóng chuyển động, có cảm giác bừng tỉnh đại ngộ, không trách lúc nãy vừa nhìn thấy Xà Văn đồ đằng, hắn lại cảm thấy kỳ quái. Đồ án trên ngọc bội so với Xà Văn đồ đằng cũng không phức tạp, hoa văn quả thật là bổ sung cho nhau, mà chắc hẳn là không đầy đủ, không lớn như vậy, nhìn giống như một bộ phận vậy. Nếu như Xà Văn đồ đằng cũng được làm thành ngọc bội, cần phải ghép với khối ngọc bội kia của Mộ Dung Trường Tình. Mộ Dung Trường Tình nói: “Từ nhỏ ta đã đeo ngọc bội trên người, nên lúc ta nhìn thấy Xà Văn đồ đằng kia cũng có chút ấn tượng, giống y như đúc đồ án mà Trì Long lấy được, không thể sai được.” Nghê Diệp Tâm nói: “Xem ra chuyện này liên quan đến rất rộng, từ giang hồ đến triều đình, giống như có người đang sắp đặt một ván cờ lớn.” Mộ Dung Trường Tình trầm ngâm, hắn bỗng nhiên có chút bận tâm khối ngọc bội đã bị mất của Nghê Diệp Tâm. Nghê Diệp Tâm vỗ vỗ vai hắn, nói: “Mộ Dung đại hiệp, việc này không nên chậm trễ, chúng ta mau đi tìm hiểu vụ án đi, xem xem rốt cục là chuyện gì.” Mộ Dung Trường Tình gật đầu, sau đó nghiêng đầu nhìn vai của mình, tay Nghê Diệp Tâm còn đặt trên bả vai hắn, Mộ Dung Trường Tình đẩy tay hắn xuống, sau đó còn phủi vai một cái. Nghê Diệp Tâm: “…” Phụ cận nơi này có mấy án mạng, trướt hết Trì Long cùng Triệu Duẫn mang bọn họ đi thành Nam* gần nhất. (* Phía nam của thành, mình viết hoa cho nó nổi bật…) Thành Nam có một tòa nhà lớn, đó là nơi ở của Dương lão – người lương thiện nhất nơi đây, trong nhà không chỉ là có tiền bình thường. Lúc còn trẻ Dương lão là một quan viên ngũ phẩm, lớn tuổi rồi mới trở về cố hương. Hắn có một đại nữ nhi và một tiểu nhi tử, nữ nhi có tri thức hiểu lễ nghĩa, nhi tử thông minh tài giỏi, đều theo hắn hồi hương. Tiểu nhi tử ở bên này làm ăn, sinh ý rất tốt, mua một tòa nhà lớn ở thành Nam. Sau đó đại nữ nhi quen biết bằng hữu trên phương diện làm ăn của đệ đệ, liền kén rể cho nam nhân kia vào phủ. Hai năm sau, tiểu nhi tử đột nhiên nhiễm bệnh nặng, không đến một tháng liền chết bất đắc kỳ tử. Chuyện này đối với Dương lão là một đả kích rất lớn, đối với đại nữ nhi cũng là một đả kích lớn, dù sao toàn bộ gia tộc đều dựa vào tiểu nhi tử chống đỡ, tiểu nhi tử vừa đi, tất cả sinh ý đều lộn xộn. Dương lão cùng Dương đại tiểu thư bệnh nặng một hồi, sinh ý liền rơi xuống trên vai đại nữ tế*, chỉ tiếc đại nữ tế không phải người có thể làm được việc, sinh ý bị hắn càng quản càng loạn, không có chuyển biến tốt. (*Nữ tế: Con rể) Sau khi Dương lão khỏi bệnh, đành phải tự mình quản lý chuyện sinh ý, đại nữ nhi cũng đến giúp đỡ, trái lại là rất nhanh đã tốt hơn. Sau đó chuyện sinh ý liền giao cho đại nữ nhi xử lý, nhưng nàng chung quy cũng chỉ là một nữ tắc nhân gia*, không tiện ra mặt thường xuyên, cho nên một vài chuyện phiền phức được giao cho đại nữ tế và quản gia xử lý. (* Nữ tử tuân theo chuẩn mực đạo đức của thời xưa) Nhưng nói cho cùng người nắm đại quyền vẫn là đại nữ nhi. Trì Long dọc theo đường đi giới thiệu sơ qua cho bọn họ nghe tình huống của Dương phủ, Nghê Diệp Tâm nghe đến choáng váng đầu óc, nói: “Vậy nên, cuối cùng là ai chết?” Trì Long nói: “Một tên thổ phỉ đã chết!” “A?” Nghê Diệp Tâm mở to đôi mắt, hắn vô cùng nghi ngờ lỗ tai của mình có vấn đề, vừa nãy bên trong chuyện này hình như hoàn toàn không có bóng dáng của thổ phỉ nào mà. Trì Long nói: “Trước mắt chỉ tìm được thi thể của một tên thổ phỉ, nhưng Dương phủ đại nữ tế bị bắt đi, đến nay vẫn chưa tìm được. Người Dương gia nghi ngờ hắn đã chết.” Nghê Diệp Tâm nói: “Bắt đi được bao lâu?” Trì Long nói: “Đã sắp hơn nửa tháng, gần hai mươi ngày.” Nghê Diệp Tâm giật mí mắt, thời gian dài như vậy, xem ra khả năng đại nữ tế còn sống thật sự rất nhỏ bé, bọn cướp cũng không làm từ thiện, sao có thể nuôi đại nữ tế gần hai mươi ngày, hầu hạ hắn ăn uống ngủ nghỉ, kiểu nào cũng đã giết con tin. Nghê Diệp Tâm nói: “Chuyện đó có liên quan gì đến Xà Văn đồ đằng?” Trì Long nói: “Bọn cướp ở trên tường nhà Dương gia, dùng máu vẽ một Xà Văn đồ đằng, dùng thứ này để uy hiếp người Dương gia.” “Đến rồi.” Triệu Duẫn bỗng nhiên chỉ vào phía trước, nói. Thành Nam Dương gia cũng không xa, lúc này cửa chính Dương phủ đang đóng chặt, thoạt nhìn có chút tiêu điều, ngay cả gia đinh trông cửa cũng không thấy. Bọn họ đi lên gõ cửa, đợi một lúc mới có gia đinh ra mở cửa, thấy bọn họ liền mời vào, có vẻ như Trì Long cùng Triệu Duẫn đã tới đây, gia đinh đều biết bọn hắn. Trì Long cùng Triệu Duẫn quả thật đã tới, hơn nữa đã tới mấy lần, tra xét một vòng, cũng không phát hiện đầu mối gì, nên đành phải chờ Nghê Diệp Tâm đến đây. Gia đinh đưa bọn họ tới phòng ở của đại nữ tế, trước kia đại nữ tế cùng con gái lớn ở trong viện này, thoạt nhìn rất đặc biệt. Saukhi đại nữ tế gặp chuyện, đại nữ nhi liền dời ra ngoài. Bọn họ vừa đi vào, quả nhiên Nghê Diệp Tâm liền thấy trên vách tường đối diện có một hình Xà Văn đồ đằng được vẽ bằng máu, thoạt nhìn máu còn tươi mới, nếu như là đột nhiên nhìn thấy vào buổi tối, nhất định sẽ dọa người sợ mất mật. Trì Long nói: “Nghê đại nhân, chính là cái này.” Nghê Diệp Tâm đi tới, quan sát Xà Văn đồ đằng trong khaorng cách gần, đột nhiên nói: “Xà Văn đồ đằng này… Tại sao vết máu nhìn qua còn rất mới? Không phải Dương gia đại nữ tế đã bị bắt đi gần hai mươi ngày rồi sao? Gần nhất không có mưa sao?” Nghê Diệp Tâm đưa tay sờ mặt tường, tuy vết máu không phải là mới vẽ, nhưng giữ gìn cũng quá hoàn hảo. Giang Nam mưa nhiều, vết máu ở đây phải chịu gió thổi ngày nắng, hai mươi ngày còn có thể bảo tồn hoàn hảo như vậy, quả thực khó mà tin nổi. Trì Long nói: “Đúng vậy, Nghê đại nhân, đồ đằng này đột nhiên xuất hiện mấy ngày trước.” “Cái gì?” Nghê Diệp Tâm kinh ngạc nói: “Mới xuất hiện?” Trì Long gật đầu, nói: “Lần thứ nhất bọn cướp gửi tới một phong thư, là vào ngày thứ hai sau khi đại nữ tế mất tích, kêu Dương gia đại tiểu thư mang ngân phiếu đến nơi nọ để chuộc người. Đại tiểu thư đi, kết quả ngân phiếu không còn, nhưng bọn cướp cũng không trả lại nữ tế. Khoảng mười lăm ngày sau đó, bọn cướp để lại Xà Văn đồ đằng này để uy hiếp.” “Cách nhau mười lăm ngày?” Nghê Diệp Tâm nghe xong càng thêm kinh ngạc, cư nhiên cách nhau thời gian lâu như vậy. “Nghê đại nhân, ngài xem.” Trì Long lấy ra hai tờ giấy, bày ra rồi nói: “Là hai thổ phỉ này, bọn họ bắt đi đại nữ tế.” Nghê Diệp Tâm cúi đầu nhìn, liền thấy hai bức chân dung, vẽ rất tỉ mỉ, thoạt nhìn là dáng vẻ hung thần ác sát cao lớn vạm vỡ. Nghê Diệp Tâm vừa nhìn đã bối rối, nói: “Có bọn cướp chân dung? Chúng ta tới đó làm gì? Gọi quan sai đi bắt người đi.” Trì Long chỉ vào nam nhân Tiểu Hồ Tử ở tờ giấy bên trái, nói: “Bọn cướp này đã chết, phát hiện thi thể của bọn hắn cách mấy dặm ngoài thành. Trên người có nhiều vết đao chém, có vẻ là dùng binh khí đánh nhau mà chết, có thể là chia tài sản với một tên cướp khác nhưng chia không đều, nên mới bị giết. Một tên khác là Đại Hồ Tử, quan sai đã kêu người đi tìm, nhưng vẫn không có tung tích. Nhưng chuyện này quả thực có liên quan đến Xà Văn đồ đằng.” Nghê Diệp Tâm có chút đau đầu, nói: “Chờ đã. Vậy là có người chính mắt nhìn thấy toàn bộ quá trình bọn cướp bắt đại nữ tế, hay là thời điểm Dương đại tiểu thư đi chuộc người đã thấy bộ mặt thật của bọn cướp? Tại sao chúng ta lại có chân dung của bọn cướp? Ta thực sự là hồ đồ rồi.” “Là như thế này Nghê đại nhân.” Trì Long nói: “Hai tên thổ phỉ này là kẻ tái phạm (người phạm tội nhiều lần). Bọn họ cướp của đại nữ tế không chỉ là một lần. Trong nhà Dương lão có một gian Trường Sinh khố, nằm ở bên kia chợ, là hiệu cầm đồ rất lớn, gian Trường Sinh khố này cũng do đại nữ tế quản lý. Vào thời gian trước, đại nữ tế bị cướp khi đang trên đường đi Trường Sinh Khố, hai tên cướp kia áp bức hắn mở cửa Trường Sinh khố, cướp hết đồ vật bên trong, gần như không còn sót lại chút gì.” “Có tiền án?” Nghê Diệp Tâm nói. Trì Long gật đầu, nói: “Bọn cướp vốn muốn giết đại nữ tế, nhưng có người vừa vặn đi ngang qua, hai tên cướp liền hốt hoảng bỏ chạy. Đại nữ tế hôn mê trong Trường Sinh khố, được gia đinh phát hiện rồi đưa về. Sau khi đại nữ tế tỉnh lại liền báo quan, kêu người vẽ hai tấm chân dung của bọn cướp.” “Vậy tại sao lại xác định hai nhóm cướp này là một?” Nghê Diệp Tâm hỏi. Trì Long nói: “Đây là do Dương đại tiểu thư nói. Nàng nói vào lần thứ nhất đi chuộc người, nàng chỉ nhìn thấy hai nam nhân cao lớn, cách nhau hơi xa, thấy không rõ lắm, đều che mặt, nhưng trên mặt tên lại có bộ râu rậm, rất dễ nhận thức, nhất định là Đại Hồ Tử trên bức họa.” Nghê Diệp Tâm nói: “Bây giờ chúng ta chỉ cần tìm ra Đại Hồ Tử là được rồi?” Trì Long gãi gãi sau gáy, nói: “Gần như vậy.” “Đại nhân!” Gia đinh bỗng nhiên dẫn theo một bộ khoái chạy đến, dáng vẻ rất vội vàng. Bộ khoái chỉ nhận biết Trì Long cùng Triệu Duẫn, nói: “Hai vị ngoại đại nhân*, đã tìm được một tên thổ phỉ khác.” * Do bộ khoái này cũng gọi ‘cấp trên trực tiếp’ của mình là “Đại nhân” cho nên mới xưng hô với TL và TD là “ngoại đại nhân” (do 2 anh không trực tiếp quản lý bộ khoái của nha môn trong thành này). Triệu Duẫn hỏi: “Ở đâu? Áp giải đến nha môn chưa?” Bộ khoái lắc đầu, trên mặt đều là khó xử, nói: “Vẫn ở trong nha môn, nhưng không ở trong nha môn của chúng ta.” “A?” Trì Long kỳ quái hỏi: “Đây là ý gì, sao giống như nhiễu khẩu lệnh* vậy.” * Nhiễu khẩu lệnh (绕口令): Còn có nghĩa khác là “Vè đọc nhịu”(vè khó đọc, nên dễ líu lưỡi), mình không biết dịch thế nào nên giữ nguyên luôn. Bộ khoái nói: “Chúng ta tìm thấy tên thổ phỉ này ở nơi cách một trấn nhỏ hơn ba trăm dặm, hắn đã bị nhốt vào đại lao của nha môn. Quan sai địa phương nói cho chúng ta, tên thổ phỉ này đã bị bắt từ một năm trước, vẫn luôn ngồi trong đại lao, từ đó đến giờ chưa từng đi ra ngoài. Hắn không thể đột nhiên chạy tới đây để bắt người a.” “A?” Trì Long chấn động, nói: “Chuyện gì thế này?” Nghê Diệp Tâm cũng có chút giật mình, nói: “Cho nên mới nói, Dương gia đại nữ tế mất tích, một tên cướp đã chết, tên cướp còn lại đang ngồi trong đại lao? Hơn nữa còn có một Xà Văn đồ đằng.” Vừa nãy mới nghe như một vụ án bình thường không có gì kỳ lạ, đột nhiên trở nên có chút thú vị như vậy.