Chuyện Thường Ngày Ở Cư Xá Phủ Khai Phong
Chương 108 : Đứa trẻ chết nhiều năm trước
Ngày đăng: 13:47 18/04/20
Tạ lão gia rất phối hợp, lập tức lệnh quản gia đem tất cả sổ sách cho Nghê Diệp Tâm kiểm tra.
Nghê Diệp Tâm cùng kính báo lại cho Vương gia ngọn nguồn. Triệu Nguyên Kính vẫy vẫy tay, nói:
“Vụ án vẫn do các ngươi tra xét. Các ngươi muốn tra như thế nào thì tra như thế đó, không cần mỗi chi tiết đều phải bẩm báo đến ta. Ta chỉ tương đối tò mò, cho nên đến đây nhìn xem mà thôi.”
Thời điểm ra khỏi nha môn, Mộ Dung Trường Tình quay đầu lại nhìn thoáng qua, Nghê Diệp Tâm hỏi:
“Làm sao vậy?”
“Triệu Nguyên Kính đối với Xà Văn Đồ Đằng hình như cũng biết, có lẽ so với chúng ta biết càng nhiều hơn.”
Nghê Diệp Tâm kéo tay áo Mộ Dung Trường Tình, nhỏ giọng nói:
“Đại hiệp, chúng ta đi xa một chút hãy nói. Sao đại hiệp gọi thẳng tên Kính Vương gia?”
“……”
Triệu Nguyên Kính cũng nhìn ra cửa nha môn. Lúc này Nghê Diệp Tâm cùng Mộ Dung Trường Tình đã đi rồi, bên ngoài cũng không có ai.
Thị vệ thấp giọng gọi.
“Chủ tử.”
Triệu Nguyên Kính vẫy vẫy tay, nói:
“Ta muốn đi một chỗ, các ngươi không cần đi theo.”
Triệu Nguyên Kính rời khỏi nha môn, đi tới sơn trang hoang phế trên núi. Sắc trời đã tối, sơn trang nhìn càng hoang vắng. Cánh cổng lớn không có đóng lại, nhìn giống như một cái miệng rộng há to, đen ngòm.
Triệu Nguyên Kính đi vào, khắp nơi tìm kiếm một lần, rất nhanh tìm tới cái sân có giếng cạn.
Trong sân còn đứng một người.
Triệu Nguyên Kính đi tới phía sau người kia.
“Ngươi muốn nghe chuyện xưa không?”
“Về cái giếng này?”
Triệu Nguyên Kính đi đến bên cạnh giếng, cúi đầu nhìn xuống, sau đó mới quay đầu nhìn người trẻ tuổi, tiếp tục nói:
“Hay là về đứa trẻ chết nhiều năm trước ở trong giếng này?”
“Ngươi muốn nghe cái nào?”
“Đứa bé kia.”
Triệu Nguyên Kính nhìn hắn nói:
“Ta chỉ là đột nhiên nghĩ đến... nếu đứa bé kia còn sống, đã qua nhiều năm như vậy... Có thể nó bằng tuổi ngươi.”
Ánh mắt người trẻ tuổi đột nhiên lập loè, nhìn Triệu Nguyên Kính thật lâu không nói chuyện.
Triệu Nguyên Kính cũng nhìn hắn, cũng không có mở miệng nói chuyện, tựa như đang chờ người trẻ tuổi mở miệng kể chuyện xưa.
Người trẻ tuổi rốt cuộc mở miệng, nhàn nhạt nói:
“Đứa bé kia…… lúc ấy mới bốn tuổi. Đột nhiên có một ngày, bị người ta ném xuống một cái giếng cạn, nhưng nó không có chết. Thật không biết là phúc lớn mạng lớn, hay là vận khí quá kém. Mình đầy thương tích, hơi thở thoi thóp, nằm ở đáy giếng gọi người. Nó trước nay rõ ràng là một tiểu thiếu gia không rành thế sự, có bao giờ chịu khổ. Nó cảm thấy cả người đều đau, còn không bằng chết cho rồi, như vậy sẽ không cần chịu tội. Nhưng nó lại sợ chết. Suy nghĩ một chút liền cảm thấy tay chân lạnh lẽo. Cho nên đứa bé kia luôn ôm một tia hy vọng, nó hy vọng có người tới cứu mình. Chỉ tiếc không có người nghe thấy tiếng kêu, không có người đáp lại....”
Người trẻ tuổi nói tới đây, lại nhìn miệng giếng cạn, tựa như chìm vào hồi ức.
“Sau đó thì sao?”
“Còn có cái gì sau đó, nó chết ở bên trong giếng cạn rồi.”
“Đã chết?”
“Không tắm……”
“Dậy đi, không tắm ngươi sẽ ngủ trên bàn.”
Nghê Diệp Tâm lại ngủ, căn bản không nghe được. Mu bàn tay Mộ Dung Trường Tình nổi gân xanh. Sau đó hắn xách Nghê Diệp Tâm lên, trực tiếp ném vào thùng tắm.
Nghê Diệp Tâm mặc nguyên quần áo bị ném vào thùng tắm. Nước ập vào mặt, Nghê Diệp Tâm tức khắc liền tỉnh, tuyệt đối là bừng tỉnh, ho khan kêu:
“Cứu... cứu mạng!”
Buổi tối lớn tiếng như vậy, tuyệt đối sẽ đánh thức toàn bộ khách điếm. Mộ Dung Trường Tình bất đắc dĩ duỗi tay che miệng Nghê Diệp Tâm.
“Tắm rửa mà kêu cái gì!”
“Tắm…… Tắm rửa?”
Nghê Diệp Tâm cúi đầu nhìn. Trên người quần áo đều ướt, dán trên da, đặc biệt không thoải mái, Nghê Diệp Tâm kéo kéo cổ áo.
“Đại hiệp, vì sao tắm rửa không cởi quần áo?”
Mộ Dung Trường Tình không để ý, nói:
“Mau tắm, ngươi tắm xong rồi ta cũng muốn tắm.”
Nghê Diệp Tâm ghé vào bên cạnh thùng tắm, nói:
“Vì sao chúng ta không tắm cùng nhau?”
Mộ Dung Trường Tình quay đầu lại nhìn một cái, ý tứ không rõ, cười nhẹ một tiếng.
Nghê Diệp Tâm cảm thấy Mộ Dung đại hiệp cười có chút châm chọc, hình như là ghét bỏ mình không đủ sạch sẽ vậy. Nghê Diệp Tâm oán giận nói:
“Đại hiệp thật sự một chút lãng mạn cũng không có à.”
“Cái gì?”
Nghê Diệp Tâm cười hì hì, không có trả lời hắn, rất phối hợp nhanh chóng tắm rửa. Tắm xong Nghê Diệp Tâm mặc quần áo sạch sẽ chui vào trong ổ chăn, nói:
“Đại hiệp cũng mau tắm đi.”
Mộ Dung Trường Tình tất nhiên muốn tắm, nếu không hắn ngủ không yên.
Mộ Dung Trường Tình tự mình đi đổi nước ấm. Khi hắn trở về đã thấy Nghê Diệp Tâm nằm trên giường nhắm mắt lại, bộ dạng như đã ngủ.
Mộ Dung Trường Tình chuẩn bị nước xong, liền cởi quần áo vào thùng tắm.
Nước thực ấm, rất thoải mái, làm xua tan mỏi mệt. Mộ Dung Trường Tình nhẹ nhàng thở ra, nhắm mắt lại thở phào một tiếng.
“Cót két.”
Mộ Dung Trường Tình lập tức mở mắt, liền nhìn thấy Nghê Diệp Tâm cũng mở mắt, đang muốn bò xuống giường. Hắn nhíu mày, nói:
“Sao không ngủ?”
“Ngủ mà, đương nhiên muốn ngủ. Bất quá.... ta muốn chờ đại hiệp cùng ngủ.”
“Lúc nãy ngươi vừa xem sổ sách vừa ngủ, sao không nghĩ chờ ta cùng ngủ?”
Nghê Diệp Tâm cười hắc hắc, đã từ trên giường bò xuống dưới, để chân trần liền chạy tới, sau đó ghé vào bên ngoài thùng tắm. Mộ Dung Trường Tình nhíu mày, nói:
“Muốn làm cái gì?”
Nghê Diệp Tâm mở to mắt, ánh mắt sáng quắc nhìn chằm chằm Mộ Dung Trường Tình, thiếu chút nữa nước miếng chảy ra. Nghê Diệp Tâm dùng tay áo lau miệng, sau đó liếc mắt nhìn vào trong thùng nước một cái, rồi nói:
“Cũng không có lớn hơn ta nhiều lắm.”