Chuyện Thường Ngày Ở Cư Xá Phủ Khai Phong

Chương 112 : Đại hiệp thật là ôn nhu

Ngày đăng: 13:47 18/04/20


Mộ Dung Trường Tình nhanh chóng ôm Nghê Diệp Tâm trở về khách điếm. Lúc này khách điếm không có ai, chỉ có chưởng quầy đang ngồi tính sổ sách. Hắn liền cảm giác một trận gió thổi qua, nhịn không được ngẩng đầu nhìn một cái, lại không thấy cái gì, tiếp tục cúi đầu tính toán. Hắn không biết vừa rồi có hai người đi qua trước mặt.



Nghê Diệp Tâm được Mộ Dung Trường Tình ôm trở về phải nói là hạnh phúc hết sức.



Mộ Dung Trường Tình đem Nghê Diệp Tâm đặt ở trên giường, kéo chăn đắp lên.



Nghê Diệp Tâm nằm ở trong chăn, thở dài một tiếng, mở to mắt nhìn Mộ Dung Trường Tình, cười nói:



"Mộ Dung đại hiệp thật là ôn nhu nha."



Mộ Dung Trường Tình đứng ở mép giường nhìn một cái, duỗi tay đem chăn kéo lên trên một chút, che mặt Nghê Diệp Tâm lại.



Nghê Diệp Tâm đưa tay kéo chăn xuống, lộ ra cái đầu, nói:



"Đại hiệp có thẹn thùng thì che mặt mình, vì sao muốn che mặt ta chứ?"



"Câm miệng. Nghỉ ngơi đi."



"Nhưng ta không buồn ngủ, hay đại hiệp ngồi xuống, ru ta ngủ đi."



"Ngươi là trẻ con à?"



Nghê Diệp Tâm vừa nghe, lập tức đem chăn che mặt, sau đó chăn liền run run. Mí mắt Mộ Dung Trường Tình giật giật. Nghê Diệp Tâm trốn trong chăn cười, hơn nữa cười đặc biệt quỷ dị.



Mộ Dung Trường Tình nghe giọng cười kia phía sau lưng lông tơ đều dựng lên, nhịn không được duỗi tay đem cái chăn xuống, nói:



"Ngươi cười cái gì?"



Nghê Diệp Tâm chớp chớp mắt, vẻ mặt thành khẩn nói:



"Không nghĩ tới Mộ Dung đại hiệp có sở thích luyến đồng, cảm giác biến thái nha."



"......"



Mộ Dung Trường Tình vốn dĩ chỉ muốn chế nhạo Nghê Diệp Tâm ấu trĩ, không nghĩ tới bị Nghê Diệp Tâm cố ý xuyên tạc ý tứ. Mộ Dung đại hiệp cảm thấy ngứa tay.



"Nếu không ngủ ta đem ngươi quăng ra ngoài."



Nghê Diệp Tâm đùa giỡn trong chốc lát cũng ngủ. Bởi vì đêm qua cơ bản không có ngủ bao nhiêu, lại bị cảm thân thể khẳng định là mệt mỏi.



Mộ Dung Trường Tình nhìn thấy Nghê Diệp Tâm ngủ rồi, lúc này mới nhẹ nhàng thở ra, nhẹ nhàng ra khỏi phòng, đi mua thuốc trị cảm mạo.



Một lúc sau Mộ Dung Trường Tình trở lại khách điếm, đem thuốc đưa cho chưởng quầy nấu giúp. Chờ thuốc nấu xong hắn mới mang về phòng.



Nghê Diệp Tâm ngủ thật sự thành thật, bất quá sắc mặt vẫn đỏ bừng, vừa thấy đã biết không có chuyển biến tốt đẹp.



Mộ Dung Trường Tình đem thuốc đã nấu xong tiến vào, đặt lên bàn.



Có lẽ do mùi thuốc khó ngửi nên Nghê Diệp Tâm nhíu nhíu mày, hít hít cái mũi liền tỉnh lại. Liếc mắt một cái Nghê Diệp Tâm liền nhìn thấy Mộ Dung Trường Tình ngồi ở bên cạnh giường.



Nghê Diệp Tâm hé một mắt, từ trong chăn duỗi ra một ngón tay. Ngón tay ngoéo vào một ngón tay của Mộ Dung Trường Tình.



Cảm thấy ngón tay nóng hổi chàm vào tay mình, Mộ Dung Trường Tình nắm lấy đưa trở vào trong chăn.



"Đừng để bị lạnh."



Nghê Diệp Tâm nhăn cái mũi, nói:



"Cái mùi gì?"


Nghê Diệp Tâm càng không thể tin, lắp bắp nói:



"Đại hiệp...mông.... véo mông ta!"



"Không thể sao?"



Mộ Dung Trường Tình nhàn nhạt nói.



"Vậy...... vừa rồi... vừa rồi hôn là thật sao?"



Mộ Dung Trường Tình nhướng mày, nói:



"Không thể sao?"



Nghê Diệp Tâm tức khắc tươi cười, muốn ngồi dậy.



"Đương nhiên có thể, hôn lại một cái đi!"



Nhưng còn chưa có ngồi dậy, Nghê Diệp Tâm đã bị Mộ Dung Trường Tình ấn trở về.



"Thành thật ngủ đi."



Lăn lộn một phen, Nghê Diệp Tâm thành thật nằm ngủ, cảm thấy vừa rồi uống thuốc khó nuốt cũng không khổ, ngược lại thật hạnh phúc, cười toe toét đi ngủ.



Mộ Dung Trường Tình ngồi trong chốc lát, bỗng nhiên đứng lên, đi ra ngoài. Hắn mở cửa, đi ra rồi nhẹ nhàng đóng cửa lại. Lúc này Trì Long cùng Triệu Doãn đã trở về. Nhìn thấy Mộ Dung Trường Tình, Trì Long liền hỏi:



"Mộ Dung đại hiệp, Nghê đại nhân thế nào?"



"Uống thuốc xong, đã đi ngủ."



Trì Long gật đầu, nói:



"Chúng ta một lát hãy đến tìm Nghê đại nhân. Để Nghê đại nhân nghỉ ngơi một chút, dù sao hiện tại còn sớm."



Mộ Dung Trường Tình gật đầu. Mộ Dung Trường Tình chuẩn bị về phòng, đã bị Triệu Doãn gọi lại.



"Mộ Dung đại hiệp......"



"Chuyện gì?"



"Nghê đại nhân đã uống thuốc, vậy có thoa ngoài da chưa?"



Mộ Dung Trường Tình nhíu nhíu mày.



"Thoa ngoài da?"



Trì Long nghe xong bật cười, cũng không có nói chen vào.



Triệu Doãn đi qua đưa cho Mộ Dung Trường Tình một cái bình nhỏ, sau đó xoay người bỏ đi.



Trì Long lại cười chạy nhanh theo Triệu Doãn.



Mộ Dung Trường Tình có chút kỳ quái nhìn bọn họ, sau đó đem bình nhỏ mở ra, đặt ở mũi ngửi ngửi. Đây là cao trị ngoại thương, bất quá có mùi gì kỳ quái.



Mộ Dung Trường Tình sửng sốt, bỗng nhiên sắc mặt có chút không tốt. Hắn tựa như đoán được cao này dùng làm gì.



Khó trách sắc mặt Mộ Dung Trường Tình không tốt, Trì Long cùng Triệu Doãn lại hiểu lầm.



Mà cũng khó trách người khác hiểu lầm. Buổi tối hai người bọn họ làm ra động tĩnh lớn như vậy, buổi sáng phải đi mua quần áo mới, Nghê Diệp Tâm còn đột nhiên phát sốt. Thật sự là rất khó để không bị hiểu lầm......