Chuyện Thường Ngày Ở Cư Xá Phủ Khai Phong
Chương 117 : Người của Hoàng Thượng
Ngày đăng: 13:47 18/04/20
Nghê Diệp Tâm cảm giác cánh tay không còn cảm giác.
“Đại hiệp, cây châm kia sẽ không từ cánh tay chạy theo mạch máu đến trái tim chứ?”
“Câm miệng.”
Mộ Dung Trường Tình nhàn nhạt nói, sau đó dùng nội lực, cẩn thận rút châm ra, sau đó cầm ở trong tay nhìn, rồi ném xuống đất. Nghê Diệp Tâm vừa thấy đã nói:
“Đừng ném tùy tiện, lỡ như ai đó giẫm chân lên thì làm sao?”
Trì Long cũng nhìn thoáng qua Nghê Diệp Tâm nói:
“Còn may, chỉ là thuốc gây tê liệt bình thường mà thôi, không có gì đáng ngại, đến hừng đông thì sẽ ổn rồi.”
Mộ Dung Trường Tình cũng nhẹ nhàng thở ra, ngồi ở mép giường, bất quá sắc mặt thật sự là khó coi.
Triệu Doãn cùng Trì Long nhìn nhau một cái, Triệu Doãn liền nói.
“Chúng ta đi về phòng trước.”
Nghê Diệp Tâm gian nan gật gật đầu, nói:
“Đi nghỉ ngơi đi, trời còn chưa sáng.”
Từ khi bọn họ tới nơi này, mỗi ngày đều không thể ngủ đủ, tất cả mọi người đều có quầng thâm mắt.
Trì Long cùng Triệu Doãn rời đi, trong phòng liền an tĩnh. Nghê Diệp Tâm nhìn Mộ Dung Trường Tình, vẻ mặt ủy khuất nói:
“Đại hiệp giận ta sao?”
“Vì sao phải giận?”
“Đương nhiên là bởi vì ghét bỏ ta ngốc.”
“Ngươi cũng tự biết mình như vậy à.”
Tâm tình của Mộ Dung Trường Tình tựa như có chuyển biến tốt đẹp một ít, còn cười một tiếng.
“Hình như người kia là người thần bí chúng ta đã gặp qua vài lần. Bóng dáng của hắn ta nhận ra, hơn nữa trên người hắn cũng có một mùi hương rất dễ phân biệt.”
“Mùi hương?”
Mộ Dung Trường Tình nhướng mày.
Nghê Diệp Tâm gật đầu nói:
“Đúng vậy, giống nhau như đúc.”
Mộ Dung Trường Tình hừ lạnh một tiếng, lại ngồi không nói chuyện.
“Có thể Kính Vương gia cùng người kia biết nhau? Vì sao muốn bao che người kia chứ? Vết thương của Kính Vương gia cũng là người kia đâm sao?”
Mộ Dung Trường Tình nhàn nhạt nói:
“Nhìn có vẻ đúng.”
Nghê Diệp Tâm nhíu mày, nói:
“Thật là kì quái, người kia vì cái gì làm bị thương Kính Vương gia, rồi lại chạy tới cứu? Kính Vương gia cũng muốn bao che cho hắn.”
“Ai mà biết.”
Mộ Dung Trường Tình thấy thực khó chịu. Chút nữa đã nhìn rõ kẻ thần bí, nhưng lại để hắn chuồn mất. Rất ít người có thể trốn thoát khỏi tay Mộ Dung Trường Tình. Chuyện này làm cho Mộ Dung đại hiệp cảm thấy nhục nhã.
Nghê Diệp Tâm thở dài, nói:
“Có phải ta cùng cái người kia quen biết đã lâu? Nhưng rồi cái gì cũng không biết.”
Trì Long nắm tay, ngón tay nhẹ nhàng ma sát ở cổ tay Triệu Doãn. Triệu Doãn cảm giác trên tay thực ngứa, nhưng không có động, cái loại cảm giác này làm hắn có chút si mê. Trì Long bỗng nhiên cười nhẹ một tiếng, hôn tai Triệu Doãn nói:
“Ta sẽ đem chuyện này bẩm báo với Hoàng Thượng. Nhưng ngươi cũng phải cho ta một ít lợi chứ?”
Triệu Doãn sửng sốt.
Trì Long buông tay Triệu Doãn ra. Bàn tay ướt đột nhiên đến bên hông, hắn duỗi tay muốn tháo đai lưng Triệu Doãn.
Triệu Doãn giãy giụa. Trì Long lại cười một tiếng, đem người đẩy về phía trước. Hai người liền té ngã ở trên giường. Trì Long đè lên, cúi đầu liền hôn trên trán cùng đôi mắt vài cái.
“Đùa với ngươi thôi, đừng nghĩ là thật. Suỵt, đừng nóng giận.”
Triệu Doãn hô hấp dồn dập là bởi vì giận. Trì Long áp chế hai tay của hắn, không cho hắn nhúc nhích.
“Đừng nóng giận, đã trễ thế này, không mệt sao? Ngủ đi……”
Hắn tuy rằng nói như vậy, bất quá một chút cũng không có giống muốn nghỉ ngơi. Ngược lại thời điểm nói chuyện càng kề càng gần, cho đến khi môi hai người hoàn toàn dán sát ở bên nhau.
Trì Long ôn nhu, không thô bạo, cũng không nôn nóng, thong thả mà cẩn thận khiêu khích Triệu Doãn, làm Triệu Doãn thoải mái thở ra một tiếng, quả thực luyến tiếc đẩy Trì Long ra.
Tuy rằng lúc trước Triệu Doãn và Trì Long giận nhau, nhưng cũng chỉ mình hắn nghĩ như vậy. Trì Long vẫn không đổi, bên ngoài vẫn là một bộ dạng ngây ngốc. Dù Triệu Doãn giận hắn, hắn cũng không thèm để ý, ngược lại cười thực hàm hậu. Cái này làm cho Triệu Doãn thực bất đắc dĩ.
Nhưng khi ở chỗ không có ai, Triệu Doãn phát hiện, Trì Long càng lúc càng thích chọc ghẹo mình. Bản thân mình lại giống như vỗ tay khen hay, cả giãy giụa trốn tránh cũng không có.
“Ngươi nghe lời như vậy, ta sẽ nhịn không được đem ngươi làm cho khóc.”
Triệu Doãn xấu hổ, trở mình, đẩy Trì Long ra, nói:
“Ta muốn ngủ.”
“Được.”
Trì Long cười nhẹ một tiếng, đem chăn đắp cho Triệu Doãn, sau đó nằm ở bên cạnh, duỗi tay đem người ôm vào lòng, nhỏ giọng nói:
“Ngủ đi, ta ôm ngươi sẽ không lạnh.”
Dần dần, Triệu Doãn cũng có cảm giác thả lỏng. Hô hấp của Trì Long đã đều đều nên Triệu Doãn nghĩ hắn đã ngủ rồi. Nhưng ngay lúc này, thân thể Triệu Doãn bỗng nhiên run lên, vành tai đột nhiên bị người cắn một cái.
“Ui...”
Trì Long cũng không có ngủ, thấp giọng nói:
“Vì sao không ngủ? Nói cho ta nghe?”
“Buông ta ra, ta muốn……”
Triệu Doãn muốn xoay người xuống giường. Nói còn chưa dứt lời, Trì Long cũng trở mình, lập tức đem hắn ngăn chận, cười nói:
“Muốn?”
Triệu Doãn nói chưa có xong, bị Trì Long xuyên tạc ý tứ. Triệu Doãn lập tức sốt ruột, nói:
“Ta là muốn xuống giường!”
“Ta cũng sẽ không thả ngươi đi.”
Trì Long đè lên.
“Chúng ta làm đi, ta sẽ thực ôn nhu.”
Triệu Doãn nhảy dựng. Bất quá Trì Long đã chờ không kịp hắn trả lời, đã cúi xuống hôn.
Thực mau, Triệu Doãn liền cảm giác trên người lạnh căm căm, quần áo đã bị cởi ra.
Cơ thể Trì Long cực nóng dán sát vào. Triệu Doãn có chút chịu không nổi ôn nhu như vậy, căn bản không ngăn cản. Hắn là người ăn mềm không ăn cứng, kỳ thật chỉ cần ôn nhu đối đãi với hắn, hắn sẽ không cự tuyệt.