Chuyện Thường Ngày Ở Cư Xá Phủ Khai Phong

Chương 119 : Người hợp mưu cùng quản gia

Ngày đăng: 13:47 18/04/20


Triệu Nguyên Kính nghe được giọng Mộ Dung Tạ, nhưng ý thức giống như không thể đồng bộ với thân thể. Hắn muốn mở to mắt, lại chỉ có thể mơ hồ nhìn thấy một hình dáng không rõ lắm.



Triệu Nguyên Kính đáp lại không được, Mộ Dung Tạ càng nóng nảy. Hắn dứt khoát cúi xuống nhẹ nhàng đem người dịch một chút, làm Triệu Nguyên Kính nằm nghiêng, sau đó nhanh chóng đem viên thuốc nhét vào trong miệng Triệu Nguyên Kính.



Nhưng Triệu Nguyên Kính không có nuốt. Mộ Dung Tạ nhẹ nhàng điểm ở cổ họng Triệu Nguyên Kính, hắn nuốt một chút, nhưng viên thuốc lại không có được nuốt xuống.



Mộ Dung Tạ do dự một chút, cúi xuống nhìn Triệu Nguyên Kính. Khoảng cách gần trong gang tấc, môi run run một chút, hắn cắn răng áp miệng xuống.



Lưỡi Mộ Dung Tạ dò xét tiến vào, muốn tìm kiếm viên thuốc kia, để đem viên thuốc đẩy xuống cổ họng Triệu Nguyên Kính. Nhưng mà Mộ Dung Tạ lại không thấy viên thuốc chỉ chạm được lưỡi Triệu Nguyên Kính.



Lưỡi hai người ma xát một chút, Mộ Dung Tạ phát ra một tiếng kêu tựa như hoảng sợ.



Loại hành động khiêu khích này kích thích tới ý thức còn mơ hồ của Triệu Nguyên Kính. Triệu Nguyên Kính theo bản năng giật giật lưỡi, cuốn lấy vật đang khiêu khích trong miệng.



Mộ Dung Tạ bị kinh hách, thiếu chút nữa đem lưỡi lùi về, đôi tay run lên một chút. Mộ Dung Tạ thở hổn hển đem viên thuốc tìm được ở phía dưới lưỡi Triệu Nguyên Kính đẩy xuống cổ họng. Triệu Nguyên Kính theo bản năng nuốt xuống, tựa như cảm giác không thoải mái.



Mộ Dung Tạ cảm giác được Triệu Nguyên Kính đã nuốt viên thuốc, lập tức nhẹ nhàng thở ra, liền buông tay, chuẩn bị ngồi dậy. Hắn giống như làm việc trọng đại cảm giác toàn thân đều thoát lực.



Hắn buông tay, còn chưa có ngồi dậy, Triệu Nguyên Kính lập tức theo bản năng hút một chút.



“Ui....”



Mộ Dung Tạ sợ hãi, thiếu chút nữa không đứng vững liền quỳ gối trên mép giường. Hắn chưa bao giờ có loại cảm giác này, cũng chưa từng nghĩ tới cùng một người khác hôn môi. Kỳ thật đối với Mộ Dung Tạ mà nói, hắn cũng không biết hôn môi sẽ như thế nào. Trong ý thức của hắn, hôn môi bất quá chính là môi chạm vào môi mà thôi.



Mộ Dung Tạ trừng lớn mắt, không thể tin nhìn Triệu Nguyên Kính. Mà ngay lúc này, hắn kinh ngạc phát hiện, Triệu Nguyên Kính cũng mở mắt, bất quá ánh mắt còn chưa có tiêu cự. Mộ Dung Tạ càng sợ hãi, duỗi tay dùng lực đẩy Triệu Nguyên Kính một chút, sau đó tự mình liên tục lui về phía sau, thiếu chút nữa đụng vào bàn.



Triệu Nguyên Kính đã tỉnh, nhưng ý thức còn chưa có rõ ràng, phản ứng cũng chậm không ít. Hắn mở to mắt, chỉ thấy được gương mặt của Mộ Dung Tạ gần trong gang tấc, biểu tình khó có thể dùng lời để diễn tả. Triệu Nguyên Kính muốn nhìn kỹ, chỉ là ngay sau đó, lưng đã bị va chạm đau muốn chết, nhịn không được hít hà, lúc này mới hoàn toàn tỉnh.



“Là ngươi?”



Mộ Dung Tạ cảm giác mình thực không đúng, nhíu nhíu mày, lãnh đạm nói:



“Ngươi không muốn sống nữa? Ta cho thuốc vì sao không uống? Thị vệ đâu? Bọn họ đều là bao cỏ sao?”



“Thuốc?”



Hắn duỗi tay sờ soạng một chút phía dưới gối đầu, lấy bình nhỏ mở ra, bên trong đã trống không.



“Ta cảm giác có chút mệt, không phát hiện chính mình phát sốt.”



Mộ Dung Tạ thật sự là nhịn không được, mắt trợn trắng.



“Vậy ngươi không biết để một thị vệ ở trong phòng sao?”



Triệu Nguyên Kính nhìn hắn, nói:



“Ta sợ ngươi đột nhiên lại đến, cho nên để thị vệ ở bên ngoài.”



Mộ Dung Tạ sửng sốt, ngay sau đó cau mày nói:



“Ngươi không chết được ta liền không tới.”



Triệu Nguyên Kính nghe lời nói lạnh nhạt của Mộ Dung Tạ, không biết vì sao đột nhiên rất muốn cười.



Mộ Dung Tạ không tự giác lại nghĩ tới chuyện vừa rồi, gương mặt có chút đỏ lên, cảm giác cả người đều nóng lên.



Triệu Nguyên Kính nhìn hắn, đột nhiên cũng có chút chinh lăng, không biết suy nghĩ cái gì.



“Ta đi đây.”



“Từ từ. Ta muốn hỏi ngươi một việc.”



Mộ Dung Tạ không nói, bất quá vẫn dừng bước.




Nghê Diệp Tâm lập tức nói:



“Mang chúng ta đi xem.”



Tạ lão gia mang theo Nghê Diệp Tâm cùng Mộ Dung Trường Tình đi đến nhà kho.



Thời điểm trên đường đi Mộ Dung Trường Tình nhịn không được thấp giọng hỏi.



“Hàng hóa này có liên quan cái chết của Tạ nhị thiếu gia?”



“Ta không dám khẳng định, nhưng ta cảm thấy có thể.”



Bọn họ đến nhà kho, gia đinh trông cửa lập tức liền mở cửa cho bọn. Tạ lão gia hỏi:



“Gần đây có người nào vào nhà kho không?”



Gia đinh lắc đầu, nói:



“Thưa lão gia, không có người nào đi vào.”



Tạ lão gia gật gật đầu, sau đó liền mang theo Nghê Diệp Tâm cùng Mộ Dung Trường Tình đi vào.



Hàng hóa bày biện ngăn nắp. Tạ lão gia đi vào nhìn thoáng qua, liền nói:



“Là mấy cái rương bên này.”



Nghê Diệp Tâm đi qua, duỗi tay vỗ vỗ từng cái, liền nghe Mộ Dung Trường Tình nói:



“ Số lượng hàng hóa lúc ban đầu trong sổ sách không có vấn đề.”



“Chính là không thiếu?”



Mộ Dung Trường Tình gật gật đầu, nói:



“Xem số lượng rương hẳn là không sai biệt lắm.”



“Không đúng. Ta cảm thấy khẳng định có ít nhất mấy cái rương có vấn đề.”



“Vì sao nói như vậy?”



“Mấy cái rương không chỉ có vấn đề, hơn nữa sớm đã có vấn đề. Vấn đề có trước khi Tạ nhị thiếu gia chết.”



Nếu hàng hóa trong rương thật sự không có vấn đề, như vậy Tạ nhị thiếu gia sẽ không phát hiện hàng hóa thiếu, căn bản không lý do bị giết người diệt khẩu.



“Phải mở mấy cái rương ra nhìn xem mới biết được.”



Mấy cái rương đều đã niêm phong kỹ lưỡng, muốn mở ra xem, tuyệt đối là phải tốn công sức.



Bất quá Tạ lão gia không có phản đối, Mộ Dung Trường Tình liền tiến lên, sau đó thực tiêu sái lấy ra một chủy thủ, đem một cái rương mở ra.



Bên trong là vải vóc.



Tạ lão gia gọi thêm gia đinh tới để mở mấy rương khác.



Sau khi bọ họ mở được hơn phân nửa, Mộ Dung Trường Tình bỗng nhiên nói một câu:



“Tìm được rồi.”



Nghê Diệp Tâm lập tức đi qua đi, liền nhìn thấy Mộ Dung Trường Tình còn chưa mở cái rương ra, bất quá vẻ mặt chắc chắn.



Mộ Dung Trường Tình nhanh chóng mở cái rương ra, bên trong trống không. Khó trách Mộ Dung Trường Tình chắc chắn.