Chuyện Thường Ngày Ở Cư Xá Phủ Khai Phong
Chương 121 : Ác quỷ thật sự
Ngày đăng: 13:47 18/04/20
Sau khi nghe ngóng xong rồi, Mộ Dung Trường Tình liền túm Nghê Diệp Tâm đi.
Mộ Dung Trường Tình nói:
“Nha hoàn kia tên Ánh Hồng?”
Nghê Diệp Tâm lắc lắc đầu, nói:
“Ta đột nhiên cảm thấy sự tình lại không đơn giản.”
“Sao nói như thế?”
“Đại hiệp cũng thấy quản gia tham tiền, đó là bởi vì hắn muốn của hồi môn cho con gái, hắn có lý do. Mà Ánh Hồng tham nhiều tiền như vậy là muốn làm cái gì? Nàng cũng không rời khỏi Tạ gia, cũng không về quê. Nàng xài như thế nào? Nào có người chỉ kiếm tiền không tiêu tiền? Nàng làm như vậy mục đích là gì?”
Nghê Diệp Tâm nói ra, Mộ Dung Trường Tình cũng cảm thấy kỳ quặc.
Nghê Diệp Tâm xoay chuyển tròng mắt.
“Xem ra ngoài Ánh Hồng, Trì Long cùng Triệu Doãn còn phải theo dõi đại phu nhân.”
“Đại phu nhân? Ngươi hoài nghi đại phu nhân?”
Nghê Diệp Tâm gật gật đầu.
“Gia đinh nói Ánh Hồng là do đại phu nhân mang về.”
Đại phu nhân thoạt nhìn rất có gia giáo, hơn nữa tính cách không nóng không lạnh, làm việc không dễ dàng phát giận, đối với Tạ nhị thiếu gia cũng rất tốt. Một người như vậy thật sự không giống người xấu.
Nghê Diệp Tâm lại nói:
“Bởi vậy, ta đột nhiên muốn biết nguyên nhân Tạ đại thiếu gia chết nhiều năm trước.”
Tạ lão gia cùng đại phu nhân đều rất yêu thương đứa con trai này. Tạ đại thiếu gia từ tiểu liền đặc biệt thông minh, lớn lên đáng yêu lại hiểu chuyện. Tuy còn nhỏ tuổi đã có thể biết được không ít chữ, làm mọi người hâm mộ Tạ lão gia.
Nhưng Tạ đại thiếu gia bốn tuổi đột nhiên mất tích, bị phát hiện chết trong giếng cạn. Hung thủ là một nha hoàn trong Tạ gia. Chuyện này tuy rằng người trong thị trấn đều biết nhưng đại đa số đều là nghe truyền miệng nên đã thay đổi tình tiết không ít, còn thành liên quan đến quỷ thần.
Gần nửa đêm, Nghê Diệp Tâm phân phó Trì Long và Triệu Doãn chú ý Ánh Hồng cùng đại phu nhân, sau đó cùng Mộ Dung Trường Tình đến nha môn.
Quan sai bị hỏi chuyện nhiều năm trước liền có điểm phát ngốc. Đa số quan sai đều đến chỗ này chỉ mới mấy năm, cũng không biết rõ chuyện khi đó. Quan sai nhanh chóng nói:
“Đại nhân, ngài chờ một chút, Ngỗ tác có lẽ biết.”
Nghê Diệp Tâm gật đầu, chờ quan sai đi tìm Ngỗ tác tới.
Ngỗ tác là một vị khá lớn tuổi. Bị hỏi chuyện nhiều năm trước ông cẩn thận nhớ lại, sau đó gật đầu, nói:
“Thưa đại nhân, nhớ rõ.”
Nghê Diệp Tâm lập tức hỏi:
“Lúc ấy thi thể Tạ đại thiếu gia là ngài nghiệm sao?”
Lão Ngỗ tác lắc đầu, nói:
“Không phải. Không có thi thể, trước nay không ai nghiệm thi qua.”
Nghê Diệp Tâm sửng sốt, kinh ngạc nói:
“Không có thi thể?”
“Đứa nhỏ này, ở lại bên cạnh ta đi.”
Mộ Dung Tạ mê mang chớp chớp mắt, nói:
“Ở bên cạnh ngươi làm cái gì?”
Triệu Nguyên Kính cười nhẹ một tiếng, ôn nhu hôn trán Mộ Dung Tạ một cái, rồi nói:
“Ta sẽ bảo hộ ngươi, cho ngươi vui vẻ, làm người của ta thôi.”
Mộ Dung Tạ nghe được sửng sốt, kinh ngạc nói:
“Ngươi là bằng hữu của nghĩa phụ. ”
Triệu Nguyên Kính chính là bằng hữu của nghĩa phụ, rõ ràng là trưởng bối.
Triệu Nguyên Kính lại cười, nói:
“Đứa nhỏ này, không thích chuyện vừa rồi ta làm sao?”
Mộ Dung Tạ sửng sốt một hồi. Vẻ mặt của hắn nhìn rất thành thật, làm Triệu Nguyên Kính nhìn đến hô hấp đều dồn dập.
Mộ Dung Tạ lẩm bẩm nói:
“Thích…… Thực thích……”
“Ngươi chịu khổ nhiều rồi, về sau để ta bảo hộ ngươi, được không?”
Mộ Dung Tạ cười một tiếng, duỗi tay vỗ vào lưng Triệu Nguyên Kính, liền nghe được Triệu Nguyên Kính hút khí.
Mộ Dung Tạ nói:
“Ngươi mới vừa bị ta đâm một dao, còn muốn bảo hộ ta?”
Triệu Nguyên Kính nắm tay hắn, kéo đến bên miệng hôn một chút. Mộ Dung Tạ đột nhiên liền đỏ mặt, cũng không dám nhìn vào mắt Triệu Nguyên Kính.
Triệu Nguyên Kính cười nói:
“Võ công ta đã không được như xưa, đánh không lại ngươi. Bất quá muốn giết người cũng không nhất thiết phải có võ công cao mới có thể làm được.”
“Ta phải làm chuyện ngươi cũng làm không được.”
Triệu Nguyên Kính nhíu mày, vừa muốn nói chuyện, Mộ Dung Tạ đã từ dưới thân chui ra ngoài, xoay người xuống giường.
Mộ Dung Tạ có chút ngượng ngùng sửa sang lại quần áo một chút.
“Ta phải đi.”
“Chờ một chút! Ngươi rốt cuộc muốn làm cái gì?”
“Báo thù, tất nhiên là báo thù. Ta phải báo thù cho nghĩa phụ.”
Triệu Nguyên Kính muốn duỗi tay giữ chặt Mộ Dung Tạ, bất quá Mộ Dung Tạ đi thật mau.
“Chuyện Xà Văn Đồ Đằng, ngươi không cần lo. Ta không muốn kéo ngươi xuống nước.”
Triệu Nguyên Kính sốt ruột, đỡ mép giường đứng lên. Nhưng ngẩng đầu nhìn thì Mộ Dung Tạ đã rời đi. Trong phòng cũng không có thân ảnh, trống không.