Chuyện Thường Ngày Ở Cư Xá Phủ Khai Phong

Chương 123 : Đứa bé đã chết trở lại

Ngày đăng: 13:47 18/04/20


"Các người!"



Đại phu nhân cả kinh thiếu chút nữa nhảy dựng lên, không thể tin trừng mắt nhìn Nghê Diệp Tâm cùng Mộ Dung Trường Tình.



"Các người! Các người vào bằng cách nào! Ai cho các ngươi tiến vào!"



Nghê Diệp Tâm bị chọc cười, nói:



"Không ai để chúng ta tiến vào. Nhưng chúng ta chỉ tới sớm hơn so với phu nhân mà thôi, đêm qua đã ở đây."



Đại phu nhân hóa ngốc, trừng mắt nhìn Nghê Diệp Tâm, môi run lợi hại. Tay không còn nắm chặt làm mẫu giấy có vẽ Xà Văn Đồ Đằng rớt xuống dưới.



Mộ Dung Trường Tình vung tay một cái. Đại phu nhân liền cảm giác được một trận gió. Mẫu giấy rơi trên mặt đất lại đột nhiên bị gió cuốn bay lên, lập tức dừng ở trên đầu ngón tay Mộ Dung Trường Tình.



"Xà Văn Đồ Đằng."



Mộ Dung Trường Tình nhàn nhạt nói.



Nghê Diệp Tâm chà xát đôi tay.



"Lạnh quá, chúng ta đợi đại phu nhân cả đêm, bất quá phu nhân cũng tới rất nhanh."



"Ta nghe không hiểu các người đang nói cái gì!"



Lúc này, Trì Long cùng Triệu Doãn đều vào. Tạ lão gia nghe được trong phòng có người lớn tiếng nói chuyện, cũng đi vào xem tình hình.



Tạ lão gia nhìn thấy Nghê Diệp Tâm cùng Mộ Dung Trường Tình cũng có chút kinh ngạc.



"Nghê đại nhân, Ánh Hồng......"



Nghê Diệp Tâm vẫy vẫy tay nói:



"Ánh Hồng là việc nhỏ. Chúng ta muốn hỏi đại phu nhân vài câu."



Đại phu nhân tựa hồ đã khôi phục bình tĩnh.



"Ta không có gì để nói."



"Sao không có gì để nói? Ta hỏi vài ba câu."



Đại phu nhân rũ mắt, không nói. Nghê Diệp Tâm cũng không để ý.



"Đại phu nhân còn nhớ về cái chết của con mình ở dưới giếng cạn nhiều năm trước hay không?"



Đại phu nhân cả người chấn động, hô hấp dồn dập, sợ tới mức quỳ rạp xuống đất. Không riêng gì đại phu nhân, Tạ lão gia cũng cả kinh.



"Nghê đại nhân, chẳng lẽ chuyện này cùng sự tình hiện tại có quan hệ gì sao?"



Nghê Diệp Tâm không trả lời Tạ lão gia, tiếp tục hỏi:



"Đại phu nhân, về cái chết của Tạ nhị thiếu gia Tạ Trọng Nam thì sao?"



Đại phu nhân lại chấn động, biểu tình đã không còn nhàn nhạt, đột nhiên phẫn nộ lên.
Mộ Dung Trường Tình hất cằm. Nghê Diệp Tâm ngẩng đầu nhìn lên. Không xa không gần trên một thân cây, có một người trẻ tuổi mặc y phục màu lam nhạt đang đứng.



"Là hắn?!"



Nghê Diệp Tâm muốn chạy tới, bất quá bị Mộ Dung Trường Tình níu tay lại. Mộ Dung Trường Tình nhàn nhạt nói:



"Qua đi cũng vô dụng, khoảng cách này, ta đuổi không kịp hắn."



Đứng ở trên cây chính là Mộ Dung Tạ.



Mộ Dung Tạ nhìn Nghê Diệp Tâm cùng Mộ Dung Trường Tình cười cười, sau đó liền đem ánh mắt chuyển đi.



Giọng Mộ Dung Tạ rất êm tai, nghe thật là ôn nhu. Hắn đứng ở trên cây mở miệng, tuy rằng giọng không lớn, nhưng mọi người đều nghe được rành mạch.



"Mẫu thân, trước khi chết có muốn nói lời gì với ta hay không?"



Mọi người đều ngẩng đầu nhìn đi, bọn họ thấy không rõ dung mạo Mộ Dung Tạ, nhưng tất cả đều ngây ngẩn cả người, bởi vì có một người nam tử gọi đại phu nhân là mẫu thân.



Đại phu nhân bò trên mặt đất cũng ngẩng đầu nhìn, vẻ mặt như thấy quỷ.



"Á.... Ngươi là ai!?"



Mộ Dung Tạ cười nói:



"Mẫu thân, chúng ta lâu rồi không gặp, khó trách sẽ không nhớ rõ ta là ai. Nhưng nhiều năm như vậy, ta thời thời khắc khắc đều nhớ kỹ người. Ta nhớ rõ người ôm ta, đem ta ném vào giếng cạn."



Tiếng nói ôn nhu bình thản, nhưng làm mỗi một người ở đây đều run rẩy không ngừng. Không chỉ là Tạ lão gia, bọn gia đinh cũng đều ngây ngẩn cả người, nhìn thẳng đại phu nhân với vẻ mặt không thể tin.



"Con ta?"



Tạ lão gia sửng sốt, chạy tới vài bước, ngửa đầu lớn tiếng nói:



"Ngươi...... Ngươi thật là con ta? Con còn sống? Đây là thật sao?"



Mộ Dung Tạ cười lạnh một tiếng.



"Đương nhiên không phải thật sự... Ta từ năm bốn tuổi cũng đã không còn họ Tạ, sao là con ông?"



Đại phu nhân bò trên mặt đất, tay chân cùng sử dụng, vừa bò trên mặt đất vừa hoảng sợ quay đầu lại nhìn Mộ Dung Tạ, trong miệng nói nhảm:



"Không có khả năng! Ngươi không phải con ta! Con ta đã chết! Đúng! Nó đã chết! Đã sớm chết! Chết ở giếng cạn! Thi thể cũng bị sâu bọ ăn sạch! Ngươi không phải. Ngươi không phải nó! Nó không có khả năng còn sống. Ta tự tay đem nó xuống... Đúng... Đúng không có khả năng sống."



Đại phu nhân giống như đã điên rồi, trong miệng nói điên điên khùng khùng.



Tạ lão gia nghe được đại phu nhân nói, thân thể lảo đảo cũng té ngã ở trên mặt đất. Ông chưa từng nghĩ tới đứa con lớn của mình bị chính mẫu thân của nó ném vào giếng cạn.



Tạ lão gia lại ngẩng đầu, lúc này Mộ Dung Tạ đã không thấy, giống như căn bản không xuất hiện, chỉ là một ảo ảnh mà thôi.



Mộ Dung Tạ vừa đi, Mộ Dung Trường Tình lập tức ôm Nghê Diệp Tâm đuổi theo.



Tạ lão gia nhìn cây kia trong lòng không biết là cái tư vị gì. Ông muốn gọi con mình trở về, nhưng không mở miệng được. Bởi vì ông biết hắn rất hận mẫu thân, cũng hận phụ thân này, bằng không vì cái gì lại biến mất lâu như vậy, chưa từng trở về.