Chuyện Thường Ngày Ở Cư Xá Phủ Khai Phong

Chương 13 : Ta muốn nuôi chó

Ngày đăng: 13:45 18/04/20


Lạnh lạnh, trơn trơn …



Toàn thân Nghê Diệp Tâm đông cứng, một cử động nhẹ cũng không dám. Con rắn dài hơn một mét, tuy rằng không quá lớn, nhưng vẫn có thể dọa Nghê Diệp Tâm sợ tới mức hai chân mềm nhũn.



Nghê Diệp Tâm cảm nhận được con rắn xiết chặt lấy eo của mình, chặt đến nỗi muốn tắt thở, mặt đỏ bừng. Sau đó con rắn trườn lên phía trên, quấn lấy cổ của Nghê Diệp Tâm.



Mặc dù là giữa đêm, nhưng Mộ Dung Trường Tình vẫn rất nhạy bén phát hiện ra Nghê đại nhân không sợ trời không sợ đất bây giờ mặt mũi trắng bệch.



“Ha ha”



Mộ Dung Trường Tình nở nụ cười, tuyệt đối là cười nhạo châm chọc.



“Nghê đại nhân cũng hiểu rất rõ chuyện gì đang xảy ra, phải không?”



Nghê Diệp Tâm trợn mắt lên, không dám nhúc nhích, chỉ sợ rắn cắn mình.



“Bây giờ ngươi rất run rẩy, thì ra Nghê đại nhân lại sợ rắn đến như vậy.”



“Đại… Đại hiệp…”



Nghê Diệp Tâm miễn cưỡng mở miệng.



“Mộ Dung đại hiệp, mau thu lại lão đệ hạt bắp này của đại hiệp đi!”



Mộ Dung Trường Tình khó có khi được vui vẻ, cười nói:



“Không sao đâu, đã lâu rồi Bắp không có chơi đùa vui vẻ với người khác như vậy.”



“Đại đại, đại hiệp!”



Nghê Diệp Tâm khẩn cấp.



“Một con rắn sao lại đặt tên là Bắp! Không hề đáng yêu chút nào! Hơn nữa triều Tống đã có cây bắp rồi sao? Đây cũng không phải là điều quan trọng… Rõ ràng nó là một con Xích Liên Xà có màu đỏ cũng không phải là màu vàng, sao lại gọi là Bắp vậy.”



“Nghê đại nhân, xem ra ngươi vẫn rất tự tin.”



Nghê Diệp Tâm liên tục liếc nhìn cái con Bắp kia, trong lòng tự an ủi mình. Nghe nói Xích Liên Xà tính tình hiền lành, không thích cắn người, nuôi thành thú cưng cũng rất tốt! Tuy rằng như vậy, Nghê Diệp Tâm vẫn bị dọa đến chân nhũn ra.



Nghê Diệp Tâm căn da đầu nói:



“Đại hiệp, nghe ta nói điều này, mặc dù Xích Liên Xà nhìn rất giống rắn độc, rất đáng sợ, nhưng thật ra không nguy hiểm, hơn nữa tính tình còn rất hiền lành. Cho nên… Chỉ có thể dùng để dọa người, đại hiệp mau chóng gọi nó trở về đi.”



“Nghê đại nhân vẫn có thể phân tích rất mạch lạc rõ ràng.”
Nghê Diệp Tâm muốn khóc.



Con Bắp đặc biệt thích mùi hương trên người Nghê Diệp Tâm. Nó cứ bám trên người Nghê Diệp Tâm làm Nghê Diệp Tâm sợ tới mức suýt nữa tiểu ra quần.



Trong lòng Nghê đại nhân lại nghĩ biện pháp, quay lại hỏi Trì Long đang đi phía sau.



“Gần đây có chợ không? Ta muốn mua thú vật về nuôi!”



Trì Long đỡ gáy.



“Thuộc hạ cũng không biết, Nghê đại nhân muốn mua gì?”



“Con nhím! Con gấu mèo! Diều hâu hay đại bàng cũng được!”



Miễn là con vật có thể ăn rắn, Nghê Diệp Tâm đều muốn nuôi.



Trì Long lại lấy tay đỡ gáy.



“Nghê đại nhân, chỉ sợ những con vật này không có để mua.”



Nghê Diệp Tâm nghiến răng nghiến lợi nói:



“Vậy thì mua một con chó to!”



Nghe nói chó cũng có thể đánh nhau với rắn hổ mang, huống chi là con Bắp này.



Nghê Diệp Tâm đảo mắt một vòng.



“Ta quyết định phải nuôi một con chó to, đặt tên là Bắp Rang.”



Mộ Dung Trường Tình liếc mắt nhìn Nghê Diệp Tâm.



Trì Long lại hỏi:



“Đại nhân, Bắp Rang là cái gì?”



Nghê Diệp Tâm cười tủm tỉm.



“Có một loại bắp như vậy, ngươi không hiểu được đâu.”



Nghê đại nhân bắt đầu tự kỷ, tưởng tượng ra cảnh Bắp Rang đại chiến với hạt Bắp kia! Hắc hắc...