Chuyện Thường Ngày Ở Cư Xá Phủ Khai Phong
Chương 149 : Bị nóng trong người
Ngày đăng: 13:47 18/04/20
Phòng Nghê Diệp Tâm đã lâu không quét tước, rơi xuống thật nhiều bụi bặm.
Khi vào sân liền thấy được “Quy định Ký túc xá” hình như lại được Tôn tiên sinh thêm vào không ít.
Bọn họ về đến nơi mặt trời đã sắp lặn, đi đường mệt nhọc, tất cả mọi người đều về phòng nghỉ ngơi trước, có gì ngày mai nói sau.
Nghê Diệp Tâm dọn qua loa trong phòng, sau đó thay quần áo, liền chạy ra ngoài.
Cũng không phải muốn đi ra ngoài chơi, chỉ là đi tìm Mộ Dung Trường Tình. Đáng tiếc đi tới trời tối cũng chưa nhìn thấy bóng dáng Mộ Dung Trường Tình, cũng không biết Mộ Dung đại hiệp đi nơi đâu. Trời đã tối rồi, Nghê Diệp Tâm đành phải trở về.
Trở về phủ Khai Phong, bởi vì ghét đi cửa chính quá xa, cho nên Nghê Diệp Tâm trực tiếp nhảy qua tường vào. Khi tiến vào sân, đột nhiên liền nhìn thấy trên nóc nhà ngồi một người.
Y phục màu trắng như phát sáng trong đêm tối. Lúc này trời còn lạnh, mặc đơn bạc như vậy, vừa thấy chính là muốn phong độ không cần ấm. Chỉ có thể là Mộ Dung Trường Tình.
Nghê Diệp Tâm lập tức liền nhảy lên nóc nhà, mái ngói phát ra tiếng vang rất nhỏ.
Đi đến bên cạnh Mộ Dung Trường Tình, Nghê Diệp Tâm mới vừa ngồi xuống liền nhìn thấy có hai người đi vào viện. Nghê Diệp Tâm liền bị dọa, vì trong quy định ký túc xá, Tôn tiên sinh có ghi nghiêm cấm lúc trời tối giẫm đạp ngói nóc nhà.
Đi vào không phải người khác, chính là Trì Long cùng Triệu Doãn. Họ liếc mắt một cái liền thấy được hai người ngồi ở trên nóc nhà, cũng làm bộ không thấy, trực tiếp liền vào phòng.
Nghê Diệp Tâm cười, nói:
“Xem ra Trì Long cùng Triệu Doãn càng ngày càng thân thiết nha.”
Mộ Dung Trường Tình liếc mắt một cái, nói:
“Ngươi vừa rồi đi nơi nào?”
Nghê Diệp Tâm cảm thấy nói ra quá mất mặt, dứt khoát nói:
“Ta... đi ra ngoài ăn cơm.”
Mộ Dung Trường Tình nghe xong bỗng nhiên cười, sau đó gật gật đầu, nói:
“Ta mới vừa rồi ngồi ở tầng hai Thụy Phúc Lâu uống rượu, nhìn xuống thấy một người cứ đi đi lại lại ở trên phố.”
Nghê Diệp Tâm vừa nghe, tức khắc trừng lớn mắt, tức giận muốn chết, duỗi tay đẩy Mộ Dung Trường Tình. Tuy rằng nóc nhà là mặt phẳng nghiêng hơn nữa mái ngói thực trơn tuột, nhưng Mộ Dung Trường Tình ngồi vững chắc, quả thực không chút sứt mẻ.
Nghê Diệp Tâm không đẩy được, ngược lại thiếu chút nữa té xuống. May có Mộ Dung Trường Tình duỗi tay ôm, Nghê Diệp Tâm mới không lăn từ nóc nhà xuống. Như vậy động tĩnh khẳng định không nhỏ.
“Chút sức lực đó còn muốn đẩy ta xuống?”
Nghê Diệp Tâm tức giận, muốn nhấc chân đạp. Bất quá bị Mộ Dung Trường Tình ôm vào trong ngực, căn bản không có biện pháp nhấc chân đá.
“Suỵt, đừng làm ra động tĩnh lớn, cẩn thận dẫn mọi người lại đây.”
“Ta còn muốn kêu to.”
Mộ Dung Trường Tình cười, tiến đến bên tai Nghê Diệp Tâm, thấp giọng nói:
“Kêu cái gì? Nói ta ôm ngươi sao?”
Sắc mặt Nghê Diệp Tâm lập tức liền đỏ. Nơi này chính là phủ Khai Phong, vạn nhất để Bao đại nhân hoặc là Tôn tiên sinh nghe được, phỏng chừng sẽ bị kêu lên giáo dục mấy canh giờ.
Mộ Dung Trường Tình tựa hồ đã nắm điểm yếu của Nghê Diệp Tâm, vẻ mặt mưu mô ôm người, tay nhẹ nhàng vuốt ve. Nháy mắt, mặt Nghê Diệp Tâm liền đỏ.
“Đừng xằng bậy.”
“Suỵt nhỏ giọng thì không ai có thể nghe thấy được.”
Mộ Dung Trường Tình sửa lại nghiêng người ôm eo Nghê Diệp Tâm, sau đó cúi đầu hôn bờ môi của đối phương.
Nghê Diệp Tâm hoảng sợ, tuy rằng trời tối, nhưng đây chính là nóc nhà phủ Khai Phong nha. Nếu có người tiến vào cũng không cần ngẩng đầu là có thể nhìn thấy bọn họ đang làm cái gì, thật sự rất nguy hiểm.
“Là giải…… giải huyệt! Không.... không phải đai lưng!”
“Vậy sao ngươi không nói rõ ràng?”
Nghê Diệp Tâm muốn trợn trắng mắt, nhưng không có sức lực.
Bắp Rang cũng không biết chủ nhân đang làm cái gì. Nhìn thấy đai lưng từ trên giường rơi xuống, nó lập tức phe phẩy đuôi chạy tới, ngậm đai lưng chạy về cạnh cửa, lại nằm sấp xuống, chơi với cái đai lưng.
Nghê Diệp Tâm còn nghĩ Bắp Rang cứu chính mình, bất quá xem ra không phải. Bắp Rang khi còn nhỏ đã ngốc, lớn lên vẫn là ngốc thôi.
Mộ Dung Trường Tình duỗi tay đẩy vạt áo ra. Bởi vì không có đai lưng cho nên vạt áo thực dễ dàng mở rộng.
“Đại hiệp…… hạ thủ lưu tình……”
“Ta biết, ta sẽ nhẹ nhàng một chút.”
Nghê Diệp Tâm lại trợn mắt nói:
“Ta là nói…… hay chúng ta đổi cái khác đi?”
“Ngươi lại muốn ở mặt trên?”
Mộ Dung đại hiệp nhướng mày hỏi. Nghê Diệp Tâm nuốt nước miếng, nói:
“Như vậy đi.... đại hiệp... Hay ta…… ta dùng miệng giúp… được không?”
Nghê Diệp Tâm vì giữ cúc hoa bất cứ giá nào cũng làm, quả thực là bỏ vốn gốc.
Mộ Dung Trường Tình sửng sốt, theo bản năng nhìn nhìn môi Nghê Diệp Tâm, sau đó duỗi tay ra sờ môi dưới.
Nghê Diệp Tâm bị hắn sờ thì hừ một tiếng, vươn đầu lưỡi liếm liếm ngón tay Mộ Dung Trường Tình. Quả nhiên, ánh mắt Mộ Dung Trường Tình trở nên thâm trầm, hô hấp cũng thô nặng. Tựa như đối với đề nghị này của Nghê Diệp Tâm rất có hứng thú, Mộ Dung Trường Tình cười nói:
“Nghe cũng không tệ lắm.”
Nghê Diệp Tâm nhìn bộ dáng kiêu ngạo của Mộ Dung Trường Tình mà tức giận muốn chết. Bất quá cũng không có biện pháp, chỉ có thể an ủi mình "quân tử báo thù mười năm không muộn".
Nhưng rất mau, Nghê Diệp Tâm liền cảm thấy mình có một quyết định sai lầm. Bởi vì tiểu Tình Tình thật sự quá lớn.
Lúc ngón tay chạm vào dục vọng cực đại kia, Nghê Diệp Tâm lại càng hoảng sợ hơn, so với lúc nhìn chạm vào có cảm xúc kỳ quái. Đầu Nghê Diệp Tâm giữa hai chân Mộ Dung Trường Tình, cũng không biết bị trúng tà gì, cứ nhìn chằm chằm, mắt dần nóng lên.
Không còn đường lui, môi chạm vào vật đó, cả người như bị điện giật. Nghê Diệp Tâm chần chờ. Qua một lúc há miệng ngậm lấy nó.
Trong đầu Mộ Dung Trường Tình hiện ra hình ảnh trong quyển sách kia, thân thể cũng run lên. Khoái cảm xa lạ bỗng bùng lên, đẩy mạnh eo về phía trước làm cho vật kia đâm sâu hơn. Vật thô bự thoáng chốc đoạt đi tất cả không gian trong miệng Nghê Diệp Tâm.
Mộ Dung Trường Tình nhẹ hừ một tiếng, tay để sau cổ Nghê Diệp Tâm. Hắn cũng không hung tợn đè đầu bắt nuốt lấy, mà để Nghê Diệp Tâm tự cử động.
Ngày hôm sau khi tỉnh dậy Nghê Diệp Tâm phát hiện không thấy Mộ Dung Trường Tình.
Mà Bắp Rang ghé vào cửa ngủ, phía dưới móng vuốt còn đè cái đai lưng của Nghê Diệp Tâm. Trên lưng Bắp Rang là một con rắn, đương nhiên là Bắp. Một rắn một chó đều đang ngủ say.
Nghê Diệp Tâm bò dậy, nghĩ đến chuyện đêm qua quả thực sống không bằng chết. Hình như Nghê Diệp Tâm đã mở ra cho Mộ Dung Trường Tình một thế giới mới. Những ngày về sau sợ là chỉ có khổ não không nói nên lời.
Nghê Diệp Tâm mới vừa bò dậy liền rên một tiếng, cảm giác khóe miệng đau muốn chết, đầu lưỡi cũng tê rần có lẽ đã sưng rồi.
Nghê Diệp Tâm rửa mặt xong đi ra khỏi phòng, chuẩn bị đi ăn cơm sáng. Vừa lúc đụng phải đại nương nấu bếp bưng một khai bánh bao.
Đại nương nhìn Nghê Diệp Tâm, liền nói:
“Tiểu Nghê à, khóe miệng bị làm sao vậy? Sưng rất nhiều.”
Nghê Diệp Tâm tức khắc xấu hổ cảm thấy thẹn mặt đỏ bừng, cười gượng hai tiếng, nói:
“Dạ dạ, bị nóng trong người.”