Chuyện Thường Ngày Ở Cư Xá Phủ Khai Phong
Chương 172 : Bản lĩnh châm ngòi ly gián
Ngày đăng: 13:47 18/04/20
Dư thiếu gia không nói chuyện. Tiểu nhị ở sau quầy tựa hồ cảm thấy bên này không khí không thích hợp, cho nên cũng không dám đi tới, trốn thật kỹ.
Dư thiếu gia qua thật lâu rốt cuộc cũng lên tiếng. Hắn nhìn chằm chằm Nghê Diệp Tâm nói.
“Ngươi rốt cuộc muốn gì?”
Nghê Diệp Tâm vừa nghe, nhịn không được liền bắt đầu cười xấu xa.
“Dư thiếu gia, ngươi nói lời này để cho người khác nghe sẽ có ý nghĩa khác đó.”
Dư thiếu gia cảm thấy phát ngốc, hoàn toàn không biết những lời này rốt cuộc có ý nghĩa gì khác.
Mộ Dung Trường Tình tức khắc cảm thấy đau đầu, duỗi tay đánh vào mông Nghê Diệp Tâm một cái. Nghê Diệp Tâm thiếu chút nữa nhảy dựng lên, quay đầu trừng mắt nhìn Mộ Dung Trường Tình.
“Đại hiệp, ban ngày ban mặt làm như vậy không tốt.”
“Muốn tốt thì ngươi liền câm miệng lại.”
Nghê Diệp Tâm lại trừng mắt nhìn hắn rồi mới quay đầu nhìn Dư thiếu gia, cười ha hả nói.
“Dư thiếu gia, không bằng chúng ta đi đến phòng ngươi chậm rãi nói chuyện nha.”
“……”
Dư thiếu gia hoàn toàn không cảm giác được lời đối thoại vừa rồi sao làm người ta nghĩ đến ý nghĩa khác. Nhưng thật ra lời Nghê Diệp Tâm vừa nói xong cùng với vẻ mặt xấu xa kia, thật sự không cho người ta hiểu lầm cũng không được.
Mộ Dung Trường Tình đen mặt.
“Có gì nói nơi này đi.”
Nghê Diệp Tâm bắt đầu giả đáng thương.
“Nhưng vết thương của ta đau, eo đau muốn chết đi.”
“……”
Mộ Dung Trường Tình đột nhiên phát hiện không biết từ khi nào mình lại bị Nghê Diệp Tâm giật dây……
Dư thiếu gia đương nhiên không muốn đem bọn họ tới phòng mình. Bất quá Nghê Diệp Tâm đã sớm nhìn thấu hắn, mở miệng khép miệng đều nói lời uy hiếp, nếu không mang theo bọn họ vào phòng có phải sẽ ở ngoài lớn tiếng ồn ào gây chú ý.
Dư thiếu gia không có biện pháp, sắc mặt xanh lè, đành phải dẫn theo Mộ Dung Trường Tình cùng Nghê Diệp Tâm đi về phòng mình.
Tiểu nhị vẫn luôn tránh ở sau quầy, nhìn thấy bọn họ đi vào khách điếm, còn thăm dò nhìn một cái, tựa hồ rất hiếu kì.
Nghê Diệp Tâm được Mộ Dung Trường Tình dìu đi theo sau Dư thiếu gia, tức khắc đắc ý dào dạt, còn nhướng mày đối với Mộ Dung Trường Tình.
Vẻ mặt Mộ Dung Trường Tình thật bất đắc dĩ.
Bọn họ một đường đi vào trong, xuyên qua tửu lầu, bước qua một ngạch cửa liền vào sân của khách điếm. Sân khách điếm tuy rằng không tính lớn, nhưng sạch sẽ gọn gàng, thoạt nhìn giống như bước vào thế giới khác.
Hôm nay Nghê Diệp Tâm ở quá lâu bên ngoài, không có nghỉ ngơi, thế cho nên khi bước qua cái ngạch cửa thiếu chút nữa nâng chân không nổi.
Mộ Dung Trường Tình thấy vậy liền nói:
“Đừng cố thể hiện.”
Hắn nói xong liền lập tức đem Nghê Diệp Tâm chặn ngang bế lên, ôm người tiêu sái đi vào.
Nghê Diệp Tâm không vui. Dư thiếu gia còn đi ở phía trước. Bản thân Nghê đại nhân vừa rồi lại soái khí như thế, đã nói khiến Dư thiếu gia xanh mặt á khẩu không trả lời được. Vậy mà hiện tại lại bị người khác ôm như công chúa, chẳng phải là lập tức bị bôi nhọ thể diện, khí thế không còn, thật là mất mặt.
Nghê Diệp Tâm nhỏ giọng nói:
“Đại hiệp, mau... mau thả ta xuống, đừng ôm ta…… A....!”
Nghê Diệp Tâm chưa nói xong, Mộ Dung Trường Tình đột nhiên thả một tay ra. Nghê Diệp Tâm cảm thấy chới với ngã ngửa, như là đang đi tàu lượn siêu tốc, mặt lập tức phải tiếp xúc mặt đất, một chút chuẩn bị cũng không có.
Nghê Diệp Tâm liền hô một tiếng, sau đó còn theo bản năng nâng đôi tay loạn bấu víu, bám ở trên người Mộ Dung Trường Tình.
Dư thiếu gia vốn dĩ mặt xanh lè đi ở phía trước dẫn đường, đột nhiên nghe phía sau vang lên một tiếng kêu, lập tức liền quay đầu lại, sau đó liền trợn tròn mắt.
Dư thiếu gia phát hiện hai người kia cùng hai người này quen biết, lập tức cảnh giác cao độ.
Mộ Dung Tạ nhìn Dư thiếu gia liền cười cười, nói:
“Đừng sợ, chúng ta sẽ không thương tổn người vô tội.”
Thấy được trong tay Dư thiếu gia có máu, thùy tai có vết thương, Mộ Dung Tạ lấy ra một cái bình thuốc nhỏ, đưa cho Dư thiếu gia.
“Phải bôi thuốc lên, sẽ hết đau nhanh thôi.”
Dư thiếu gia không muốn nhận, Mộ Dung Tạ dứt khoát đem thuốc đổ một ít ra tay, sau đó duỗi tay nhẹ nhàng bôi lên thùy tai của Dư thiếu gia.
Ngón tay mát lạnh chạm vào làm Dư thiếu gia đột nhiên mặt đỏ. Lúc này hắn mới nhìn rõ khuôn mặt Mộ Dung Tạ. Người này đặc biệt thanh tú, hơn nữa biểu tình ôn nhu cực kỳ, làm hắn mặt đỏ tim đập nhanh.
Thuốc trị thương này rất tốt, lập tức không còn đau, lại còn có chút thoải mái.
Mộ Dung Tạ lại lấy ra một cái khăn sạch đưa cho Dư thiếu gia nói:
“Lau máu trên tay đi.”
Dư thiếu gia duỗi tay nhận lấy, bất quá tựa hồ quá khẩn trương, cho nên chỉ lấy khăn, lại không có lau tay.
Nghê Diệp Tâm nhìn thấy, tức khắc không hài lòng, nói:
“Đại hiệp xem, chúng ta tới trước, bọn họ lại hái được dưa ngọt. Sớm biết rằng mỹ nhân kế dùng được, thì cho đại hiệp xuất chiêu rồi. Đại hiệp rõ ràng là người đẹp nhất mà. Mau mau nhìn Dư thiếu gia cười một cái đi.”
“……”
Mộ Dung Tạ vốn tính cách không có ôn nhu như vậy, chẳng qua do học bộ dạng của Mộ Dung Dục nên mới thành ôn nhu.
Dư thiếu gia cũng là người trẻ tuổi, cũng không tính quá trầm ổn, người khác đối với hắn tốt một chút, ôn nhu một ít, hắn cũng liền động lòng.
Nghê Diệp Tâm thốt ra lời này xong, Mộ Dung Trường Tình mặt đen thui, Triệu Nguyên Kính cũng không vui.
Triệu Nguyên Kính lập tức duỗi tay ra.
“Tiểu Tạ, lại đây.”
Tuy rằng Mộ Dung Tạ có mục đích đối với Dư thiếu gia, nhưng khó tránh khỏi làm Triệu Nguyên Kính nổi ghen.
Mộ Dung Tạ liếc mắt nhìn Triệu Nguyên Kính một cái, hiển nhiên có chút bất đắc dĩ.
Bản lĩnh châm ngòi ly gián của Nghê Diệp Tâm lại tăng thêm một bậc.
Mộ Dung Tạ đi qua, Triệu Nguyên Kính liền cầm khăn sạch lau ngón tay cho Mộ Dung Tạ. Lau sạch thuốc dính trên ngón tay, động tác vừa ôn nhu vừa cẩn thận, lau khô xong rồi nắm ngón tay lên hôn một cái.
Mộ Dung Tạ mặt đỏ, cảm giác đầu ngón tay ngứa ngáy mất tự nhiên, rút ngón tay ra.
Dư thiếu gia lại trợn tròn mắt, hắn cảm thấy hôm nay gặp được quá nhiều người kỳ quái, quá kỳ quái.
Triệu Nguyên Kính nhìn Mộ Dung Tạ cười cười, lại xoay mặt nhìn Dư thiếu gia nhưng không có ý cười. Hơn nữa Kính Vương gia tốt xấu gì cũng là Vương gia, muốn uy nghiêm bao nhiêu thì uy nghiêm bấy nhiêu. Người thường không thể có được.
Triệu Nguyên Kính nhìn Dư thiếu gia, nói:
“Ngươi có biết bổn vương là người nào không?”
“……”
Nghê Diệp Tâm ở bên cạnh thiếu chút nữa chửi thề.
Người có thể dùng xưng hô “bổn vương” thì có thể là người nào, ngu cũng biết.
Dư thiếu gia lộ ra biểu tình kinh ngạc, đánh giá cẩn thận hắn.
Triệu Nguyên Kính lại nói:
“Chuyện về Xà Văn Đồ Đằng, bổn vương có thể làm chủ cho ngươi, chỉ cần ngươi nói ra những gì ngươi biết.”