Chuyện Thường Ngày Ở Cư Xá Phủ Khai Phong

Chương 177 : Trại nuôi sói

Ngày đăng: 13:48 18/04/20


“Nuôi dưỡng sói?”



Nghê Diệp Tâm kinh ngạc vô cùng. Người ta thích nuôi chó, nuôi mèo, nuôi ngựa để giải trí đều có thể hiểu. Bành nhị thiếu gia lại thích nuôi sói, thật là không thể tưởng tượng.



Nghe nói Bành nhị thiếu gia bắt đầu nuôi sói từ nhiều năm trước. Bởi vì Bành nhị thiếu gia muốn những thứ hung mãnh. Khi mới bắt đầu Bành nhị thiếu gia chỉ nuôi một con chó săn rất hung dữ. Sau đó trong một lần đi săn thú, con chó săn bị mấy con sói cắn chết, Bành nhị thiếu gia liền bắt đầu thích sói, cảm thấy nuôi dưỡng sói đặc biệt kích thích.



Không thể nuôi sói trong Bành phủ. Hơn nữa Bành đại nhân cũng phản đối loại dã thú hung dữ này sống trong nhà. Bành nhị thiếu gia không nghe, tự mình cầm bạc ra vùng ngoại ô mua một mảnh đất, liền dựng trại bắt đầu nuôi sói.



Đầu tiên chỉ có hai con, cũng không biết từ nơi nào đem về. Hắn cho thật nhiều bạc để thuê người trông nom hai con sói này. Ngày thường những con sói được cho ăn ngon uống đủ.



Bởi vì Bành nhị thiếu gia cho nhiều bạc, cho nên tuy rằng nguy hiểm lại không có kinh nghiệm, vẫn có rất nhiều người đến giúp hắn chiếu cố sói.



Phòng nhỏ phía trước chính là nơi người nuôi sói ở.



Hai con sói vừa mới bắt đầu rất dễ chăm sóc. Nhưng đột nhiên có một ngày vào buổi tối, hai con sói như phát điên, thiếu chút nữa ăn người chăm sóc chúng. May mắn người kia bình tĩnh, chỉ có cánh tay bị cắn rớt một miếng thịt, không có bỏ mạng.



Việc này phát sinh, Bành nhị thiếu gia lập tức tới xem. Người khác khuyên hắn không nên nuôi sói nữa, chúng quá hung dữ. Nhưng Bành nhị thiếu gia không nghe, còn cười ha ha nói sói hắn nuôi rất hung mãnh. Hắn cầm chút bạc cho người bị thương, rồi đuổi người đó đi, sau đó lại tìm người khác đến thay.



Bành nhị thiếu gia không chỉ thuê thêm người nuôi, còn đem về thêm sáu con sói nữa. Tổng cộng trong trại có tám con sói, làm cho ai nghe thấy cũng run sợ trong lòng.



Hai người chăm sóc sói vốn dĩ cũng không muốn làm. Họ nghe nói từng có người bị thương, thiếu chút nữa còn mất mạng nên cũng nơm nớp lo sợ. Bất quá sau khi làm một thời gian, phát hiện cũng không có gì đáng ngại, chỉ cần đúng hạn lấy chút thịt cho sói ăn, chúng cũng sẽ không nổi điên.



Hai người nuôi dưỡng sói vẫn luôn ở chỗ này làm việc. Nhưng cách đây vài ngày, một trong hai người phải về quê nhà chịu tang, nên chỉ còn lại một người trông coi.



Người nuôi dưỡng sói thoạt nhìn tuổi trẻ cường tráng, không đến ba mươi tuổi, làn da đen bóng, tay chân đều thực thô. Bất quá lúc này sợ tới mức sắc mặt trắng bệch, giống như té xỉu bất cứ lúc nào



Nghê Diệp Tâm nghe xong Trì Long nói, liền hỏi:



“Ngày hôm qua Bành nhị thiếu gia đến đây lúc nào, sao lại đột nhiên bị sói cắn chết?”



Trì Long còn chưa có kịp hỏi, liền nhìn về phía người nuôi sói, hắn run run rẩy rẩy, nói:



“Ngày hôm qua…… Hôm qua... buổi tối tới……”



“Cụ thể là giờ nào tới?”



“Là…… là…… khoảng trước sau giờ Tý.”



Nghê Diệp Tâm đại khái tính một chút. Nếu Bành nhị thiếu gia khoảng giờ Tý đến nơi này, như vậy sau khi bọn họ rời khỏi chỗ tửu lầu kia, Bành nhị thiếu gia đã đi ngay ra ngoài thành rồi.



Nghê Diệp Tâm tính toán liền nhíu mày nói:



“Khoảng giờ Tý sao? Vậy là ai phát hiện thi thể? Là khi nào phát hiện?”



“ Chính làg …… là tiểu nhân phát hiện thi thể..... Thời điểm trời còn chưa sáng…… phát hiện.”




Nghê Diệp Tâm không dám nhìn Bành đại nhân, sợ Mộ Dung đại hiệp ghen, lúc này quay đầu nhìn qua Dư thiếu gia.



Dư thiếu gia dựa vào đại thụ, còn thở hổn hển, Nghê Diệp Tâm liếc mắt một cái, liền nói:



“Ngươi…… tỉnh rượu rồi?”



Dư thiếu gia nghe hỏi, đột nhiên sắc mặt liền đỏ lên, hung hăng trừng mắt nhìn Nghê Diệp Tâm một cái, sau đó cắn môi không nói lời nào.



Nghê Diệp Tâm bị trừng mắt thấy thật là không hiểu được. Chỉ quan tâm Dư thiếu gia một chút nào nghĩ đến lại bị hắn trừng mắt nhìn.



Dư thiếu gia sau khi tỉnh rượu xong thiếu chút nữa cảm thấy thẹn mà chết. Hắn cảm giác đau đầu muốn chết, nhưng ký ức về những việc làm càn không có mất đi. Dư thiếu gia nháy mắt liền nhớ ra mình ôm Nghê Diệp Tâm khóc lóc kể lể việc Bành đại nhân đã làm gì với mình.



Hắn hiện tại nhớ tới liền xấu hổ và giận dữ muốn chết. Hắn vốn dĩ muốn chuốc say Bành đại nhân, lại không nghĩ tới mình tự té hố. Cái gì cũng chưa hỏi ra, ngược lại còn bị đè bẹp. Quả thực chính là kẻ câm ăn phải Hoàng Liên đắng mà không than vãn được.



Nghê Diệp Tâm cũng dứt khoát không nói chuyện cùng Dư thiếu gia nữa, để Mộ Dung Trường Tình đỡ mình lên ngựa. Họ huẩn bị trở về thành, còn muốn đi gặp người may mắn sống sót để hỏi chút chuyện.



Dư thiếu gia thấy bọn họ phải đi, theo bản năng muốn gọi Nghê Diệp Tâm, bất quá cuối cùng nhìn thoáng qua Bành đại nhân còn đứng tại chỗ, cắn chặt răng đứng lại.



Dư thiếu gia cắn răng một lúc mới đi tới bên cạnh Bành đại nhân, nói:



“Bọn họ đều đi cả rồi, ngươi không quay về thành sao?”



Bành đại nhân nghe được giọng hắn, lúc này mới bừng tỉnh, quay đầu nhìn hắn, nói:



“Tất nhiên phải trở về.”



Chỉ là Bành đại nhân nói xong lại đứng trong chốc lát, tựa hồ còn đang suy nghĩ cái gì đó.



Dư thiếu gia nhìn hắn phát ngốc, dứt khoát cũng đứng ở bên cạnh.



Khi Bành đại nhân phục hồi tinh thần lại liền phát hiện Dư thiếu gia đứng ở bên cạnh, kinh ngạc nói:



“Ngươi đang đợi ta?”



Dư thiếu gia tức khắc muốn phản bác, bất quá cuối cùng cái gì cũng không nói.



Bành đại nhân lại nói:



“Ngươi đang quan tâm ta sao?”



Dư thiếu gia lại thiếu chút nữa liền dùng ánh mắt kinh thường, nhưng nghĩ đến muốn tìm thông tin từ chỗ Bành đại nhân, cho nên vẫn không có phản bác.



“Vậy chúng ta cũng đi đi.”