Chuyện Thường Ngày Ở Cư Xá Phủ Khai Phong
Chương 180 : Sắc đẹp trước mắt không "ăn" không phải nam nhân
Ngày đăng: 13:48 18/04/20
“Ngươi nói cái gì?”
Mộ Dung Trường Tình nhéo nhéo cằm khiến cho Nghê Diệp Tâm ngửa đầu nhìn hắn.
Nghê Diệp Tâm cũng thật sự nhìn chằm chằm hắn, hơn nữa một chút cũng không sợ hãi. Bộ dạng này chính là thật sự đã say. Hai con mắt tuy rằng sáng rực, nhưng có một tầng hơi nước, có chút mê man, không có tiêu cự.
Nghê Diệp Tâm hừ một tiếng, duỗi tay đánh bay bàn tay Mộ Dung Trường Tình đang bắt lấy cằm mình, sau đó nảy sinh ý ác độc nói:
“Xem…… Xem ta cắn chết tiểu yêu tinh.”
Nghê Diệp Tâm nói xong liền dùng sức kéo Mộ Dung Trường Tình xuống, ôm cổ hắn liền cắn bờ môi của hắn, thoạt nhìn rất có khí thế. Chẳng qua đã quá say không làm được chính xác, chóng mặt nhức đầu, cắn không được môi Mộ Dung Trường Tình, ngược lại cắn vào cằm hắn.
Mộ Dung Trường Tình “Ui” một tiếng. Răng cửa của Nghê Diệp Tâm đập vào trên cằm cứng rắn cũng “hừ” một tiếng.
Nhưng không chỉ là đụng phải hàm răng, còn làm rách môi, Nghê Diệp Tâm tội nghiệp vươn lưỡi tới liếm miệng môi, chỉ trích.
“Đại... đại hiệp... môi sao cứng như vậy.... đau chết mất.”
Mộ Dung Trường Tình thật là dở khóc dở cười.
Nghê Diệp Tâm lại lải nhải.
“Người ta nói... ai có môi mỏng là bạc tình. Môi mỏng như vậy không tốt…”
Mộ Dung Trường Tình duỗi tay lau cằm, mặt trên đều là nước miếng, còn có dấu răng Nghê Diệp Tâm để lại. Không biết có rách da hay không, dù sao cũng có chút đau.
Nghê Diệp Tâm cắn hắn, còn ghét bỏ chê môi của hắn mỏng. Thật tức giận đến mức Mộ Dung Trường Tình muốn đánh mông Nghê Diệp Tâm.
Mộ Dung Trường Tình dứt khoát cúi đầu, hung hăng hôn lên môi Nghê Diệp Tâm. Hắn còn ngậm môi dưới cắn một ngụm, nhưng tránh đi chỗ bị trầy da ở môi trên, miễn cho Nghê Diệp Tâm lại đau mà gọi bậy.
Nghê Diệp Tâm hừ một tiếng, tựa hồ cảm thấy rất thoải mái, khó có được lúc đặc biệt thành thật. Bị hôn đến cả người nhũn ra cũng liền không loạn nói dông dài, đôi tay còn vòng lên ôm cổ Mộ Dung Trường Tình. Hai người lập tức miệng lưỡi giao triền.
Mộ Dung Trường Tình thấy Nghê Diệp Tâm chủ động phối hợp như vậy, ngực giống như có một ngọn lửa, hô hấp càng lúc càng dồn dập, hôn cũng càng lúc càng kịch liệt. Lưỡi hắn không ngừng ma sát lưỡi Nghê Diệp Tâm, sau đó đảo qua mỗi một chỗ trong khoang miệng.
Hô hấp Nghê Diệp Tâm có chút không thuận, hơi thở gấp gáp phun ở trên mặt Mộ Dung Trường Tình. Duỗi tay đẩy Mộ Dung Trường Tình ra, bất quá Nghê Diệp Tâm làm như vậy ngược lại có điểm giống nghênh đón.
Dù sao Mộ Dung Trường Tình trong chốc lát không có ý buông ra, ngược lại gia tăng nụ hôn này, càng thêm điên cuồng đoạt lấy.
Nghê Diệp Tâm rầm rì, kết quả cuối cùng cũng phản kháng không được, hai cánh tay cũng không dùng được sức lực, mềm nhũn vỗ vỗ ở trên vai Mộ Dung Trường Tình.
Khi Mộ Dung Trường Tình buông ra, liền nghe được tiếng thở dốc của Nghê Diệp Tâm. Đôi tay Nghê Diệp Tâm trợt xuống dừng ở hai bên, đôi mắt mê mang, không ngừng thở hổn hển.
Mộ Dung Trường Tình duỗi tay sờ sờ môi Nghê Diệp Tâm. Bờ môi có chút sưng đỏ. Tựa như đặc biệt thích được chà đạp, đôi môi như mềm mại hơn, càng thêm hồng hào căng mộng. Càng nhìn ánh mắt Mộ Dung Trường Tình cũng trở nên thâm trầm rất nhiều.
“Ui. Đau.”
Mộ Dung Trường Tình có chút khẩn trương. Vừa rồi hắn đè ở trên người Nghê Diệp Tâm, hai người hôn quá mức kịch liệt, thiếu chút nữa hắn đã quên Nghê Diệp Tâm có thương tích.
“Để ta xem xem.”
Nghê Diệp Tâm đặc biệt ngoan hiền.
“Ừ”
Sau đó suy yếu nâng tay lên chỉ chỉ miệng mình nói:
“Khẳng định là... khẳng định là…… Bị cắn rách... nhìn xem có chảy máu không? Đau……”
Mộ Dung Trường Tình sửng sốt, lại dở khóc dở cười. Thì ra Nghê Diệp Tâm cũng không phải nói vết thương ở eo, mà là miệng đau vì bị hôn.
Mộ Dung Trường Tình thở dài một hơi, duỗi tay nhẹ nhàng sờ môi Nghê Diệp Tâm, nói:
Nghê Diệp Tâm ngồi trên cũng mệt muốn chết, thân thể thực mau liền chịu không nổi, mềm nhũn giống như không có xương cốt, còn nói đau đầu, buồn ngủ muốn chết.
Mộ Dung Trường Tình chỉ là phát tiết một lần, liền buông tha.
Hắn đem người bỏ vào trong ổ chăn, rồi dùng nước đã lạnh lau sạch mình một chút, sau đó mặc quần áo chạy đi nấu nước một lần nữa.
Nghê Diệp Tâm mệt quá sức, hơn nữa tác dụng của thuốc mê rất lớn, lập tức liền ngủ.
Mộ Dung Trường Tình một lần nữa mang nước ấm trở về. Hắn tỉ mỉ lau thân thể Nghê Diệp Tâm một lần, cẩn thận đem thứ mình đã bắn ở bên trong thân thể Nghê Diệp Tâm lấy ra sạch.
Nghê Diệp Tâm ngủ rồi, nhưng trong mộng còn lẩm bẩm không ngừng. Mộ Dung Trường Tình thò đầu lại gần nghe, liền nghe Nghê Diệp Tâm nói:
“Làm đi, làm đi, sớm muộn gì ta cũng phục thù!”
Mộ Dung Trường Tình thật là dở khóc dở cười, hôn lên môi Nghê Diệp Tâm một cái, nói:
“Không có cơ hội đâu.”
Nghê Diệp Tâm được lau sạch sẽ, tựa hồ cũng thoải mái, ngủ một giấc tới trời tối.
Bên ngoài im ắng, trong phòng tối tăm. Thời điểm Nghê Diệp Tâm tỉnh lại trong phòng cũng không có đốt đèn. Mộ Dung Trường Tình sợ quấy rầy đối phương nghỉ ngơi.
Kỳ thật Nghê Diệp Tâm không ngủ bao lâu, đã bị đau đầu đánh thức.
Nghê Diệp Tâm nâng tay lên che lại đầu, cảm giác không chỉ là đau đầu, toàn thân nơi nào cũng đau muốn chết. Khi muốn ngồi dậy, liền cảm giác có người đỡ, Nghê Diệp Tâm nhìn kỹ thì thấy là Mộ Dung Trường Tình.
“Dậy rồi? Muốn uống nước không?”
Nghê Diệp Tâm không có mở miệng, gật gật đầu, bởi vì không biết vì sao cổ giọng rất đau, căn bản nói không nên lời.
Mộ Dung Trường Tình đi đến bàn, trước tiên đốt đèn lên, sau đó rót nước sôi để nguội cho Nghê Diệp Tâm.
Nghê Diệp Tâm tiếp nhận cái chén liền há to mồm uống. Nhưng mới vừa uống một ngụm, đột nhiên phun ra. Một bộ dạng chấn kinh thất sắc, trừng mắt nhìn chén nước trong tay.
Mộ Dung Trường Tình nhìn thấy, nhịn không được bật cười. Hắn lau lau nước trên người, bình tĩnh nói:
“Ngươi yên tâm, ấm trà lúc trước ta đã vứt bỏ. Hiện tại cái này bên trong là nước sôi để nguội, uống sẽ không có vấn đề.”
Nghê Diệp Tâm thở phào, nói:
“Sao không nói sớm……”
Nói đến một nửa, đột nhiên cảm thấy không thích hợp, Nghê Diệp Tâm lại mở to hai mắt nhìn Mộ Dung Trường Tình.
Trừng mắt nhìn Mộ Dung Trường Tình thật lâu, đột nhiên sắc mặt Nghê Diệp Tâm cứng đờ cúi đầu xem chính mình.
Trần truồng, không có mặc quần áo, trên người nơi nơi đều là dấu hôn.
Nghê Diệp Tâm đột nhiên đau đầu, không chỉ là say rượu đau, còn nhớ lại rất nhiều hình ảnh kỳ quái.
Loại thuốc này của Dư thiếu gia uống vào dễ bị say nhưng sau khi tỉnh ký ức vẫn rành mạch, một chút cũng không quên.
Nghê Diệp Tâm đột nhiên liền nhớ ra mình hình như……
Đã nói rất nhiều lời không biết thẹn, hơn nữa làm rất nhiều sự tình đáng xấu hổ.
Mà Mộ Dung Trường Tình ngày thường thoạt nhìn cao ngạo lãnh đạm, không có dục vọng. Không nghĩ tới lại là con sói đuôi to. Nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của không nói, còn là tên lừa gạt.
Hắn coi ta là đứa trẻ ba tuổi sao!? Nhưng ta lúc ấy còn thật sự... làm theo!