Chuyện Thường Ngày Ở Cư Xá Phủ Khai Phong
Chương 185 : Đỗ phu nhân nói dối
Ngày đăng: 13:48 18/04/20
Buổi sáng hôm nay Trì Long cùng Triệu Doãn cũng đã đi Đỗ phủ dò hỏi Đỗ phu nhân về chuyện của hai đứa con. Đỗ phu nhân nói mình và huynh đệ Đỗ gia có quan hệ không tốt lắm. Gần đây Đỗ phu nhân cũng không ở trong nhà, cho nên không rõ tình huống của hai đứa con.
Trì Long cùng Triệu Doãn còn dẫn theo Đỗ phu nhân đến phủ Khai Phong nhìn người bị thương, để xem có nhận ra là Đỗ lão đại hay là Đỗ lão nhị hay không. Nhưng Đỗ phu nhân nói nhận không ra. Người nọ còn chưa có tỉnh lại, bị thương thực nghiêm trọng, căn bản không biện pháp phân biệt.
Sau đó Trì Long cùng Triệu Doãn đưa Đỗ phu nhân trở về mới gặp Nghê Diệp Tâm cùng Mộ Dung Trường Tình.
Đó đều là chuyện phát sinh vào buổi sáng. Nếu đêm qua Đỗ phủ có trộm vậy thì thời điểm Đỗ phu nhân gặp Trì Long cùng Triệu Doãn sao không nhân tiện nói ra tình huống?
Trì Long cùng Triệu Doãn còn cố ý hỏi Đỗ phu nhân gần đây Đỗ phủ có xảy ra chuyện bất thường gì hay không. Đỗ phu nhân nói căn bản không có.
Mọi người vừa nghe Thẩm hộ vệ nói, cũng cảm thấy rất kỳ quái, lập tức cưỡi ngựa đi theo Thẩm hộ vệ vào thành, hướng tới Đỗ phủ.
Bành đại nhân cùng Dư thiếu gia không có tiện đi theo tra án, cho nên vào thành liền đi tách ra.
Đỗ gia làm buôn bán, phủ đệ cũng không tính nhỏ, bất quá bên trong phủ người ở không nhiều, hạ nhân rất ít. Có lẽ bởi vì Đỗ phu nhân cùng hai huynh đệ Đỗ gia đều không ở nhà, cho nên cũng không cần phải có nhiều hạ nhân hầu hạ.
Bọn họ tới cổng Đỗ phủ liền nhìn thấy một gia đinh chờ sẵn. Thấy bọn họ, hắn liền mở cửa, còn hướng bên trong hô to.
“Phu nhân, đại nhân phủ Khai Phong đã tới.”
Mấy người Nghê Diệp Tâm còn chưa đi đến cổng lớn, Đỗ phu nhân liền tự mình ra nghênh đón, tốc độ nhanh đến không bình thường. Giống như Đỗ phu nhân kỳ thật ở ngay sau cánh cửa chờ, đã đợi rất lâu rồi.
Đỗ phu nhân thoạt nhìn không già, phỏng chừng là bảo dưỡng rất tốt, cũng trang điểm hoa hòe lộng lẫy, nhìn không ra tuổi.
Mà dù Đỗ phu nhân có trang điểm kỹ lưỡng cũng lộ ra sắc mặt không tốt, trắng bệch, vừa thấy đã biết chính là bị dọa.
Đỗ phu nhân nhìn thấy bọn họ, lập tức liền nói:
“Mấy vị đại nhân, các ngài nhanh đi cùng ta vào đây.”
Đỗ phu nhân vô cùng lo lắng, đặc biệt có vẻ sốt ruột phải dẫn bọn họ đi vào.
Nghê Diệp Tâm kỳ quái hỏi:
“Đỗ phu nhân, thời điểm buổi sáng sao phu nhân không có nói cho người phủ Khai Phong trong nhà có kẻ đột nhập? Sao hiện tại mới nói.”
Đỗ phu nhân vội vàng nói:
“Đại nhân à, ngài nói vậy chính là oan uổng cho ta. Buổi sáng ta còn chưa biết trong nhà có trộm vào, là vừa rồi mới biết được. Không phải đã nhanh chóng đi báo án rồi sao?!”
Đỗ phu nhân nói tuy rằng hợp tình hợp lý, bất quá khi bọn họ vào trong liền cảm thấy tuyệt đối không phải như vậy.
Trong nhà Đỗ phu nhân không giống bị trộm đột nhập. Phòng khách bị lục lọi rối tung. Những bức tranh trên tường đều bị kéo xuống hết. Những kệ đặt đồ vật trang trí cũng bị ngả đổ. Chỗ nào giống như là bị trộm, giống như là có người tới cướp đồng thời phá hoại làm cho rối loạn lung tung.
Quan trọng chính là phòng ngủ của Đỗ phu nhân cũng lung tung rối loạn. Gian trong gian ngoài đều có quần áo bị vứt bỏ, ném đầy đất. Châu báu trang sức đều không còn, quả thực lấy sạch không còn, đồ vật đáng giá đều bị cầm đi, không đáng giá như quần áo liền ném không thành bộ dạng.
Bọn họ đi vào đều ngây ngẩn cả người.
Sao loạn như vậy?
Nghê Diệp Tâm nhìn lướt qua giường, liền biết Đỗ phu nhân tuyệt đối là nói dối. Đêm qua tuyệt đối có người ngủ ở trên giường, hơn nữa không chỉ một người, hẳn là hai người. Gối đầu cùng chăn đều chưa có thu dọn.
Đỗ phu nhân nói buổi sáng căn bản không có chú ý tới trong nhà có người đột nhập, đó là nói dối. Không biết vì cái gì Đỗ phu nhân lại làm như vậy.
Ban đầu là giấu giếm, không muốn để cho người khác biết. Hiện tại lại vô cùng lo lắng mời người phủ Khai Phong đến điều tra.
Nghê Diệp Tâm hỏi:
“Đỗ phu nhân mất cái gì?”
Đỗ phu nhân thở dài, mặt ủ mày chau, nói:
“Là kẻ vào trộm cắp đồ vật mà thôi, trong một khoản thời gian tới sẽ không trở lại đâu. Chúng ta sẽ cho người nhanh chóng điều tra, bắt được kẻ ăn trộm kia, tìm những đồ vật bị mất trả lại cho phu nhân. Phu nhân cứ yên tâm.”
“Nhưng…… nhưng mà……”
Đỗ phu nhân lắp bắp, bất quá nói không nên lời vì nguyên cớ gì, cũng chỉ có thể nhìn bọn họ rời đi.
Khi mọi người đi rất xa, Triệu Doãn quay đầu nhìn lại, nói:
“Nghê đại nhân, cứ trực tiếp đi như vậy thật sự ổn không?”
Đỗ phu nhân nhất định có quan hệ rất lớn cùng chuyện xảy ra cho Bành nhị thiếu gia cùng huynh đệ Đỗ gia, bằng không thì cũng quá trùng hợp. Nhưng mà Nghê Diệp Tâm lại tỏ vẻ không quan tâm, làm Triệu Doãn có chút lo lắng.
Nghê Diệp Tâm nói:
“Cần phải để Đỗ phu nhân sợ hơn mới được, bằng không sẽ không nói thật. Hiển nhiên Đỗ phu nhân đã sớm biết trong nhà bị làm cho lung tung rối loạn, nhưng buổi sáng không chịu nói ra, tới lúc này mới vô cùng lo lắng tới tìm chúng ta. Tuyệt đối có chuyện giấu giếm. Bên trong đó chỉ sợ còn có ẩn tình gì khiến cho Đỗ phu nhân không muốn báo quan, nhưng vẫn phải báo quan. Đỗ phu nhân sợ hãi lại giấu giếm, muốn chúng ta tra án lại không nói cho chúng ta biết sự thật. Cứ như vậy thì không điều tra được, phải chờ đối phương thật sự sợ hãi, thì sẽ ngoan ngoãn chạy tới nói thật. Bây giờ mặc kệ là được.”
Triệu Doãn nghe Nghê Diệp Tâm đã có tính toán, vì thế liền gật gật đầu, không nói chuyện nữa.
Thời điểm không còn sớm, cơm trưa cũng không có ăn, mọi người dứt khoát liền về phủ Khai Phong ăn cơm.
Phủ Khai Phong có hơn một nửa nhân viên mỗi ngày ăn cơm không đúng giờ. Cho nên phòng bếp rất hiểu, mỗi ngày bất luận ở thời điểm nào cũng có chừa cơm ở trong phòng bếp, có ai lỡ giờ cơm bị đói bụng thì tự mình đi đến phòng bếp lấy thức ăn.
Mấy người họ trở về phủ Khai Phong, Trì Long liền đi lấy cơm. Hắn bưng một khay thức ăn cho hai người Nghê Diệp Tâm, bưng một khay khác về phòng cùng Triệu Doãn ăn.
Nghê Diệp Tâm trở về phòng đã mệt đến không chịu nổi, liền muốn nằm trong chốc lát. Bất quá nghĩ tới thói ở sạch của Mộ Dung đại hiệp, Nghê Diệp Tâm liền cởi áo ngoài đã dơ bẩn ra mới nằm lên giường.
Mộ Dung Trường Tình nhận khay thức ăn từ Trì Long đem vào, đóng cửa lại nói:
“Ăn cơm trưa rồi hãy nghỉ ngơi.”
“Trời cũng sắp tối, còn ăn cơm trưa cái gì.”
Mộ Dung Trường Tình nhướng mày, nói:
“Chẳng lẽ ngươi không đói bụng?”
Nghê Diệp Tâm có chút đói bụng, nhưng cảm thấy mình quá mệt, mệt đến không muốn ăn cơm.
“Muốn ta đút ăn hay không?”
“Vô sự hiến ân cần, phi gian tức đạo!”
(Khi không mà tỏ ra ân cần, không phải chuyện gian trá thì cũng là chuyện trộm cắp)
Mộ Dung Trường Tình cười, nói:
“Chỉ là cảm thấy ngươi mệt như vậy có nguyên nhân đa phần là do ta, cho nên có chút không đành lòng.”
Nghê Diệp Tâm bị chọc tức giận đến mắt trợn trắng, chuẩn bị bò dậy đánh người. Bất quá duỗi tay liền sờ được cái chăn. Trên chăn hình như có dính cái gì đó, hiện tại đã khô thoạt nhìn thật kỳ quái lại làm người nhìn cảm thấy thẹn không thôi.
Nghê Diệp Tâm tức khắc đỏ mặt, nhanh đem chăn lật lại giấu chỗ dơ ở phía dưới.
Mộ Dung Trường Tình ở bên cạnh cười cười, nói:
“Ngươi đoán xem là của ngươi hay là của ta.”
“……”
Đây là Mộ Dung đại hiệp có thói ở sạch!? Sao hoàn toàn nhìn không ra. Vấn đề cảm thấy thẹn như vậy mà hắn lại hỏi ra thật thản nhiên.