Chuyện Thường Ngày Ở Cư Xá Phủ Khai Phong

Chương 188 : Tờ giấy trong túi thơm

Ngày đăng: 13:48 18/04/20


Bọn họ sửa sang lại xong liền ra khỏi phòng. Sợ Thẩm hộ vệ chờ lâu sẽ đập hỏng cửa phòng mất.



Bởi vì có tật giật mình, Nghê Diệp Tâm còn nhanh tay đem cửa phòng đóng lại, sợ sẽ bị phát hiện trong phòng có mùi gì kỳ quái.



Trì Long cùng Triệu Doãn ở phòng bên cạnh cũng đã bị đánh thức.



Thời điểm Nghê Diệp Tâm cùng Mộ Dung Trường Tình mở cửa đi ra liền nhìn thấy Thẩm hộ vệ đang cùng Trì Long Triệu Doãn nói chuyện.



Nghê Diệp Tâm ưỡn ngực ngẩng đầu đi ra, sợ người khác biết mình vừa rồi làm cái gì.



“Thẩm hộ vệ, làm sao vậy?”



Thẩm hộ vệ hoàn toàn không nghĩ nhiều, lập tức liền nói:



“Nghê đại nhân! Chúng ta vừa rồi ở vùng ngoại ô phát hiện một thi thể, là nam nhân, nhưng đầu cũng bị đập nát, nhìn không ra là ai. Bất quá rất có khả năng là Đỗ lão đại!”



“Hả?”



Nghê Diệp Tâm kinh ngạc nói:



“Đỗ lão đại? Vậy người bị thương ở phủ Khai Phong là Đỗ lão nhị? Nhưng không phải nói đầu cũng bị đập nát sao? Vậy ngươi làm như thế nào nhận ra là Đỗ lão đại?”



“Thi thể là thuận tay trái, còn nữa…… Ai nha, không đúng không đúng, đây không phải trọng điểm.”



“Có chuyện gì?”



Thẩm hộ vệ ăn nói vụng về, sốt ruột liền nói không rõ ràng lắm.



“Quả thực chính là quái dị. Thi thể đã hư không thành hình, có rất nhiều sâu bọ, khắp thi thể đều có. Ngỗ tác đã xem xét nói thi thể đã chết không ít ngày, tuyệt đối không thể là mấy ngày gần đây mới chết.”



Mọi người vừa nghe đều sửng sốt, Triệu Doãn kinh ngạc nói:



“Đỗ lão đại đã chết vài ngày?”



Nghê Diệp Tâm giơ tay xoa xoa thái dương.



“Chuyện này có cái gì là quái dị. Chỉ có hai loại khả năng, thứ nhất thi thể không phải Đỗ lão đại, thứ hai ngày đó người chúng ta nhìn thấy đi cùng Bành nhị thiếu gia không phải Đỗ lão đại.”



Chính xác như thế, không có khả năng khác.



Chỉ là vừa nghe có chút tà môn mà thôi.



Nghê Diệp Tâm lại nói:



“Bất luận nói như thế nào, chúng ta đi xem thi thể một chút. Thi thể đã mang trở về rồi sao?”



“Còn chưa có, bởi vì đã chết thời gian lâu rồi, hơn nữa đầu cũng bị đập nát nhừ. Ngỗ tác nói phải phí một ít thời gian, còn để ở vùng ngoại ô.”



“Chúng ta lập tức đi nhìn xem.”



Mọi người lập tức xuất phát. Trời còn chưa sáng họ liền cưỡi ngựa đi ra ngoài thành. Bởi vì thời gian còn quá sớm, cho nên trên đường căn bản không có ai, bọn họ cưỡi ngựa đi cũng thông thuận.



Nghê Diệp Tâm vẫn cùng Mộ Dung Trường Tình cưỡi chung một con ngựa.



Ra khỏi thành một lúc trời đã sáng rõ, thời tiết cũng không còn lạnh.



Dọc theo đường đi Nghê Diệp Tâm luôn nhìn thấy Mộ Dung Trường Tình vươn lưỡi liếm khóe miệng.



“Đại hiệp bị làm sao vậy?”



Mộ Dung Trường Tình nhàn nhạt duỗi tay sờ sờ miệng mình, nói:




Nghê Diệp Tâm tức khắc cả kinh, nhanh chóng liền dùng chính tay áo của mình lau mặt cho hắn.



Sắc mặt Mộ Dung Trường Tình càng kém.



Một bữa cơm cũng làm ầm ĩ, bất quá may mắn Nghê Diệp Tâm cũng đã được ăn no, cảm thấy mỹ mãn bắt đầu nghĩ về vụ án.



Nghê Diệp Tâm ôm ấm trà nóng, nói:



“Đại hiệp nói xem, buổi tối ngày đó chúng ta nhìn thấy hai người đi cùng Bành nhị thiếu gia, rốt cuộc có phải huynh đệ Đỗ gia hay không?”



Mộ Dung Trường Tình lắc lắc đầu, nói:



“Không biết.”



Đúng là như thế, Mộ Dung Trường Tình cùng Nghê Diệp Tâm tuy rằng ngày đó nhìn thấy hai người đi cùng Bành nhị thiếu gia chọc ghẹo Dư thiếu gia. Nhưng nói thật ra, bọn họ trước kia chưa từng gặp hai huynh đệ Đỗ gia, ngày đó sắc trời lại tối, nhìn cũng không phải cẩn thận, sao có thể nhận định chính xác.



Hai người kia một bộ ăn chơi trác táng, rất giống miêu tả về huynh đệ Đỗ gia.



Nghê Diệp Tâm nói:



“Đại hiệp ăn no rồi chưa? Chúng ta đi tìm người nuôi dưỡng sói hỏi một chút, xong rồi lại đi tìm Dư thiếu gia hỏi một chút.”



Mộ Dung Trường Tình gật gật đầu. Họ liền đi.



Người nuôi dưỡng sói đã gặp qua hai người đi theo Bành nhị thiếu gia. Hiện giờ người nuôi dưỡng sói cũng không còn ở trại nuôi sói vùng ngoại ô. Bởi vì hắn tận mắt nhìn thấy người bị hại, cho nên bị mang về phủ Khai Phong phối hợp điều tra. Trước mắt hắn còn ở trong phủ Khai Phong.



Trong nhà hắn cũng không còn ai khác, cũng không sốt ruột về nhà, ở lại phủ Khai Phong ăn ngon uống tốt, nên vui đến quên cả trời đất.



Nghê Diệp Tâm cùng Mộ Dung Trường Tình về phủ Khai Phong trước, vì phủ Khai Phong tương đối gần. Dư thiếu gia đang ở phủ của Bành đại nhân hơi xa nơi này một chút.



Thẩm hộ vệ cũng đã về phủ Khai Phong, nghe Nghê Diệp Tâm nói muốn tìm người nuôi dưỡng sói, hắn lập tức liền đi dẫn người đến.



Nghê Diệp Tâm cùng Mộ Dung Trường Tình mới vừa ngồi xuống, Thẩm hộ vệ đã mang người đến.



Nghê Diệp Tâm nói:



“Ta muốn hỏi ngươi mấy vấn đề.”



Người nuôi dưỡng sói lập tức gật đầu, nói:



“Đại nhân xin cứ hỏi.”



“Ngày đó ngươi thấy rõ ràng hai người đi cùng Bành nhị thiếu gia tới xem sói không?”



Người nuôi dưỡng sói gật đầu, nói:



“Nhìn rõ ràng, nhìn rành mạch.”



Hai người có một bộ dạng ăn chơi trác táng, cũng không khác Bành nhị thiếu gia lắm, ăn mặc cũng không tệ, nói chuyện cũng thực thô lỗ. Ba người thật ra rất tâm đầu ý hợp.



Người nuôi dưỡng sói nhìn thấy họ liền cảm thấy hai người này phỏng chừng cũng là con nhà giàu, cho nên liếc mắt đánh giá một cái, cũng không dám chậm trễ, sợ sẽ chọc người gây phiền toái.



Hắn miêu tả lại ngoại hình của hai người kia, đúng là giống trong trí nhớ của Nghê Diệp Tâm. Hẳn là hai người kia không có sai. Đúng là Đỗ lão đại cùng Đỗ lão nhị.



Y phục ngày đó của Đỗ lão đại cùng Đỗ lão nhị cũng thực tương tự, cũng không thể từ quần áo đã rách mướp phân biệt bọn họ.



Người nuôi dưỡng sói không có phát hiện có người thuận tay trái hay không, vì bọn họ chỉ tới đó xem sói, cũng không làm cái gì, nên không thể nào phát hiện.



Hắn tuy rằng có tiếp xúc cùng Bành nhị thiếu gia và hai huynh đệ kia, nhưng cũng không cung cấp được nhiều thông tin lắm.