Chuyện Thường Ngày Ở Cư Xá Phủ Khai Phong

Chương 193 : Điều tra Dương công tử

Ngày đăng: 13:48 18/04/20


Trên đường đi đến nhà Dương công tử, thấy một tửu lầu sạch sẽ, hai người liền ghé vào. Nghê Diệp Tâm đã ăn uống no đủ, cái gì cũng ăn không vô. Mộ Dung Trường Tình liền gọi thức ăn chay.



Bọn họ ngồi ở trên lầu, Nghê Diệp Tâm từ cửa sổ nhìn ra xa, nâng cằm nói:



"Đại hiệp nhìn bên kia xem, có phải nơi đó chính là chỗ có nhà Dương công tử không?"



Mộ Dung Trường Tình liếc mắt nhìn một cái. Bên kia có một loạt nhà ở. Tất cả đều nhỏ hẹp, thoạt nhìn là chỗ của người nghèo bình dân. Dựa theo chỉ dẫn của Trương công tử bên kia chính là nhà Dương công tử.



Lúc này là giữa trưa, có nhiều hộ gia đình đang tất bật chuẩn bị cơm. Khói bếp lượn lờ tỏa ra từ các nhà dân, nhưng chỗ ở của Dương công tử thật an tĩnh, thoạt nhìn có vẻ như không ai sống ở đó.



Mộ Dung Trường Tình không nói chuyện, tiếp tục ăn cơm.



Nghê Diệp Tâm thật sự nhàm chán, không ngừng gắp đồ ăn bỏ vào trong bát của Mộ Dung Trường Tình. Mộ Dung Trường Tình không cần gắp đồ ăn, trực tiếp ăn. Thực mau hắn đã bị Nghê Diệp Tâm cho ăn no.



Nghê Diệp Tâm nói:



"Đại hiệp chúng ta đi mau đi. Vừa rồi ta vẫn luôn nhìn bên kia, chỗ ở của Dương công tử luôn an tĩnh. Có phải hắn không ở đó phải không?"



"Sao biết được? Qua đó nhìn xem sẽ biết."



Mộ Dung Trường Tình để bạc lên bàn. Nghê Diệp Tâm vừa muốn xoay người xuống lầu, đã bị Mộ Dung Trường Tình ôm chặt eo.



Nghê Diệp Tâm hoảng sợ, nói:



"Đại hiệp lại chơi lưu manh à."



Lời nói vừa dứt, Mộ Dung Trường Tình đã ôm Nghê Diệp Tâm trực tiếp từ cửa sổ nhảy xuống. Nghê Diệp Tâm sợ tới mức thiếu chút nữa phun trái tim khỏi cổ họng.



Mộ Dung Trường Tình nhẹ nhàng đáp xuống chỗ trống phía sau tửu lầu. Lúc này hắn mới thong thả ung dung nói:



"Đi theo đường này sẽ mau đến nơi hơn một chút. Nếu đi đường chính chẳng phải là đi một vòng lớn mới tới."



Đúng là khu phố nhỏ ở ngay sau tửu lầu. Từ cửa sổ nhảy xuống không cần phải tốn nhiều thời gian, cũng đi không xa. Nhưng mà Nghê Diệp Tâm cảm thấy phương pháp này nhìn quá thô tục, kém phong độ.



Bọn họ đi về phía trước một đoạn, đến trước một ngôi nhà nhỏ thì dừng lại. Cửa ngoài đóng chặt, bên trong cũng không có một chút âm thanh phát ra.



Nghê Diệp Tâm tiến lên gõ cửa. Gõ ba cái, đợi trong chốc lát, bên trong cũng không có tiếng đáp lại. Nghê Diệp Tâm lại dùng lực gõ vài cái, bất quá bên trong vẫn không có tiếng động.



Nghê Diệp Tâm hỏi:



"Đại hiệp nghe thử một chút xem bên trong có người hay không?"



Mộ Dung Trường Tình chậm rãi lắc lắc đầu. Nghê Diệp Tâm nói:




Tuy rằng âm thanh bên trong thật sự kỳ quái, bất quá Nghê Diệp Tâm cũng không có túm Mộ Dung Trường Tình quay đầu bỏ chạy, dù sao bọn họ là tới tra án mà. Bên trong có giọng nữ nhân kêu rên trên giường, nghe thật chói tai, không kiêng nể gì, nghe không ra là ai. Nhưng có thể chính là nữ nhân mà Bành nhị thiếu gia đã chuộc ra từ thanh lâu kia.



Người ở cùng nữ nhân không biết là ai. Hai người còn đang kịch liệt, phỏng chừng cho rằng không có khả năng có người đến đây, cho nên đặc biệt không kiêng nể gì.



Nghê Diệp Tâm thật sự là ngượng ngùng, nhưng lại không dám đi. Lỡ đâu người bên trong là Dương công tử thì làm sao đây? Nếu đi rồi, chẳng phải là bỏ mất cơ hội tốt?



Mộ Dung Trường Tình thật bình tĩnh, vẻ mặt mặt không biểu tình, tựa hồ còn có chút ghét bỏ.



Nghê Diệp Tâm bị biểu tình của Mộ Dung Trường Tình làm cho buồn cười, bất quá không dám phát ra tiếng, sợ bên trong nghe được. Nghê Diệp Tâm duỗi tay ra, định dùng ngón tay trỏ chọc khóe miệng của Mộ Dung Trường Tình.



Mộ Dung Trường Tình cũng phản ứng thực mau, ngón tay Nghê Diệp Tâm duỗi ra, hắn lập tức liền nghiêng đầu há miệng. Hắn ngậm lấy ngón tay của Nghê Diệp Tâm. Hắn còn dùng răng nhẹ nhàng cắn chặt, phòng ngừa Nghê Diệp Tâm rút tay về. Sau đó hắn dùng lực mút mút, còn dùng đầu lưỡi liếm láp chung quanh ngón tay.



Nghê Diệp Tâm lập tức sợ hãi, thiếu chút nữa hô to. Cũng may bên trong đột nhiên nữ nhân kia cao giọng "A" một tiếng, đã nhấn chìm âm thanh của Nghê Diệp Tâm xuống, bằng không đã có thể xảy ra chuyện xấu.



Nghê Diệp Tâm mở to hai mắt nhìn nhìn Mộ Dung Trường Tình, muốn cho Mộ Dung Trường Tình nhả ngón tay của mình ra. Nhưng Mộ Dung Trường Tình làm ngược lại. Hắn càng dùng sức cắn ngón tay, chính là không muốn cho Nghê Diệp Tâm lấy ngón tay ra.



Nghê Diệp Tâm tiến đến bên tai hắn nhỏ giọng nói:



"Đại hiệp, ngón tay của ta không sạch sẽ đâu nha. Vừa rồi ở trong phòng của Dương công tử, ta đã sờ soạng đồ vật này nọ!"



Nghê Diệp Tâm vừa nói xong, Mộ Dung Trường Tình vốn đang cười sắc mặt liền biến đen, sau đó quả nhiên lập tức liền há miệng nhả ngón tay của Nghê Diệp Tâm ra.



Nghê Diệp Tâm nhanh chóng đem ngón tay thu về, cũng lần nữa bị biểu tình của Mộ Dung Trường Tình chọc cho không chịu nổi. Bất quá Nghê Diệp Tâm cũng không phải nói bừa để tự giải vây. Vừa rồi khi bọn họ vào trong nhà của Dương công tử, đã tìm kiếm một vòng, tay Nghê Diệp Tâm chạm vào không ít đồ vật, thật sự là ngón tay không sạch sẽ.



Nghê Diệp Tâm nhìn thấy Mộ Dung Trường Tình nhăn nhó có chút vui sướng. Nhưng ngay sau đó, Mộ Dung Trường Tình liền túm cổ áo Nghê Diệp Tâm, đem người kéo qua. Hắn lập tức áp môi mình lên môi Nghê Diệp Tâm, đầu lưỡi lập tức duỗi ra tiến vào khoang miệng Nghê Diệp Tâm hoạt động qua lại.



Nghê Diệp Tâm cảm thấy Mộ Dung đại hiệp lúc này nhất định là đang muốn trả thù mình. Bất quá Nghê Diệp Tâm tuyệt đối sẽ không ghét bỏ đại hiệp, đặc biệt được hôn rất thoải mái. Nghê Diệp Tâm cũng không có ý nghĩ phản kháng.



Mộ Dung Trường Tình hình như đặc biệt thích hôn môi. Nghê Diệp Tâm đã sớm cảm giác được. Bất quá nói thật ra, Nghê Diệp Tâm cũng thích. Được Mộ Dung đại hiệp hôn thực tuyệt vời, hơn nữa cho cảm giác quan hệ của cả hai đặc biệt thân thiết. Cho nên lần nào Nghê Diệp Tâm cũng đều thực dễ dàng sa vào trong đó.



Mộ Dung Trường Tình vốn là muốn trả thù Nghê Diệp Tâm một chút. Bất quá sau đó, hắn thấy Nghê Diệp Tâm quá phối hợp, bọn họ hôn môi một hồi cũng liền thay đổi hương vị.



Mộ Dung Trường Tình đem Nghê Diệp Tâm gắt gao đè ở góc tường phía dưới cửa sổ. Bị hôn không bao lâu Nghê Diệp Tâm liền mềm nhũn sắp tan chảy thành một vũng nước. Mộ Dung Trường Tình đè nặng làm Nghê Diệp Tâm chịu không nổi chân cũng trượt xuống. Cũng may Mộ Dung Trường Tình còn ôm eo, không đến mức để Nghê Diệp Tâm ngã nằm trên mặt đất.



Nghê Diệp Tâm "hô hô" thở hổn hển. Bởi vì thật sự là quá thoải mái, giọng Nghê Diệp Tâm nhịn không được phát ra "ô" một tiếng.



Kết quả bởi vì quá hưng phấn mà không kiêng dè, âm thanh Nghê Diệp Tâm phát ra quá lớn, hình như bên trong cũng nghe được.



Mộ Dung Trường Tình dứt khoát nghiêng đầu lấp kín miệng Nghê Diệp Tâm, để đối phương không lại phát ra âm thanh.



Nghê Diệp Tâm sợ hãi, nghe được người bên trong phòng đã dừng lại động tác, còn tưởng rằng bị bọn họ phát hiện.