Chuyện Thường Ngày Ở Cư Xá Phủ Khai Phong

Chương 19 : Ai có vấn đề?

Ngày đăng: 13:45 18/04/20


Trâm ngọc có vấn đề, việc này Hạ Hướng Thâm vốn dĩ cũng không biết. Trâm kia chất ngọc trong suốt, hoàn chỉnh không hề có tạp chất, màu sắc cũng đẹp, là mặc hàng quý hiếm. Lúc ấy Hạ Hướng Thâm trả giá cao mới mua được.



Mộ Dung Dục thực thích cây trâm này, cho nên luôn cẩn thận gìn giữ, không có một chút trầy xước.



Mà cây trâm cũng mua mấy năm, thời gian lúc trước cũng không có gì, bỗng nhiên gần đây bắt đầu có quỷ quấy phá. Lúc này Hạ Hướng Thâm mới nghe nói về hồi hồn trâm.



Cũng không phải hồi hồn trâm lần đầu tiên gây náo loạn. Nha hoàn trong phủ nói, cây trâm thật sự là có quỷ. Đôi khi, Mộ Dung Dục không mang trâm ngọc, liền đặt ở ngăn kéo, nhưng mà trở về thì phát hiện trâm đặt ở trên ghế.



Lúc đầu nha hoàn hầu hạ Mộ Dung Dục cũng không có quá để ý, cảm thấy có thể là quý phủ có nha hoàn gia đinh tay chân không sạch sẽ.



Sau đó có một ngày, nha hoàn này thấy cây trâm ở bàn đầu giường, nên đặt vào ngăn kéo, nhưng rồi trâm ngọc lại chạy ra bên ngoài, nàng lại tới nhặt lên đem cất. Nhưng ai ngờ trâm ngọc giống như dính trên mặt đất không nhặt lên được.



Nha hoàn khiếp sợ, lập tức chạy đi tìm người, liền đụng phải Mộ Dung Dục trở về. Nha hoàn vội vàng đem chuyện nói cùng Mộ Dung Dục, cũng dẫn Mộ Dung Dục đi xem trâm ngọc.



Nha hoàn nói mình nhớ rõ ràng rành mạch, lúc ấy nhìn thấy công tử đưa tay nhặt trâm cũng không nhặt lên được, hơn nữa toàn bộ thân thể giống như bị người nào đó túm lấy, thiếu chút nữa đã bị té xuống, lúc ấy sắc mặt công tử cũng lập tức thay đổi, đặc biệt dọa người.



Từ đó về sau, quý phủ càng có nhiều chuyện quỷ, nghe càng dọa người. Có nha hoàn còn nói chính mắt nhìn thấy cây trâm đột nhiên dựng đứng lên, làm nàng sợ tới mức quay đầu bỏ chạy.



Mộ Dung Trường Tình cùng Nghê Diệp Tâm đi về phòng, dọc theo đường đi Mộ Dung Trường Tình đều cau mày. Thời điểm đi đến phòng mình, Mộ Dung Trường Tình mới mở miệng:



“Ngươi cảm thấy việc này là như thế nào?”



Nghê Diệp Tâm cười nói.



“Nghe thật mơ hồ, thoạt nhìn rất kỳ dị, bất quá đơn giản chỉ có ba loại khả năng.”



“Ba loại nào?”



“Thứ nhất, Hạ Hướng Thâm muốn giết sư đệ đại hiệp.”



Sắc mặt Mộ Dung Trường Tình lạnh lùng, nhiệt độ chung quanh ít nhất giảm xuống năm độ. Nghê Diệp Tâm giống như nghe được tiếng rắc rắc do Mộ Dung đại hiệp bẻ khớp xương.



“Thứ hai, Mộ Dung công tử tự mình làm.”



“Sao có thể?”




Nghê Diệp Tâm tức khắc cười ra tiếng.



“Mộ Dung đại hiệp có biết hơi cúi đầu liếc mắt nhìn như vậy là có ý gì không?”



Mộ Dung Trường Tình nhíu mày.



“Là thẹn thùng.”



Nháy mắt mặt Mộ Dung Trường Tình liền đen.



“Nếu quá thẹn thùng khi nói cám ơn thì không cần phải nói, ta hiểu là được rồi.”



“…....…”



Thật sự Mộ Dung Trường Tình vừa rồi đang suy xét có nên nói cảm tạ Nghê Diệp Tâm hay không. Bất quá hiện tại mặt hắn đen như đáy nồi, hiển nhiên chưa có ném Nghê Diệp Tâm ra khỏi phòng đã thực nhẫn nại rồi.



“Xì...xì....”



Khi sắc mặt Mộ Dung Trường Tình đã thành màu đen, thì Bắp bỗng nhiên bò ở trên mặt bàn vặn vẹo thân mình, vặn đến người ta hoa cả mắt.



Nghê Diệp Tâm thấy kỳ quái liền hỏi.



“Bắp bị rút gân hả?”



Bắp lập tức bò tới cạnh bàn, sau đó duỗi đầu hướng xuống phía dưới, như là bảo bọn họ nhìn phía dưới bàn.



Nghê Diệp Tâm tò mò cúi đầu nhìn xuống, liếc mắt một cái liền thấy được Bắp Rang đứng bên chân bàn đang……



Trong lòng Nghê đại nhân tức khắc “lộp bộp”, đột nhiên sinh ra một loại dự cảm xấu.



Chỉ thấy chỗ chân bàn ướt một mảnh, mà Bắp Rang vẻ mặt vô tội đem cái chân sau ngắn ngủn buông xuống.



Bắp Rang vậy mà dám xả nước tiểu ở trong phòng Mộ Dung đại hiệp ……