Chuyện Thường Ngày Ở Cư Xá Phủ Khai Phong
Chương 209 : Thịt kho tàu tinh
Ngày đăng: 13:48 18/04/20
Mộ Dung Dục cũng ưa sạch sẽ, thật sự không nghĩ chạm vào thi thể. Hạ Hướng Thâm chạy nhanh lại hỗ trợ. Hắn dùng nhánh cây đem dòi bọ gạt ra trước, sau đó lót vải đem thi thể từ quan tài ra ngoài. Như vậy mọi người tương đối dễ quan sát hơn.
Tất cả đều vây quanh ở bên cạnh.
Trên thi thể cũng không có vết thương hở, cả vết bầm cũng không có. Yến Bách Lý nói lúc ấy hắn đạp Võ Lâm Minh Chủ một cái, nhưng trên thi thể cũng không có dấu vết lưu lại, có lẽ cũng không gây thương tích nặng.
Mộ Dung Dục nhìn vài lần, nói:
"Đúng là trúng độc chết. Các ngươi xem, ở bên gáy có một lỗ nhỏ."
Mọi người nhanh thò lại gần, cẩn thận nhìn. Quả nhiên liền nhìn thấy phía bên phải cổ thi thể có một điểm nhỏ xíu màu đen. Đây là dấu bị một cây kim nhỏ đâm vào. Không phải thực rõ ràng, đặc biệt hiện tại thi thể hư thối thành như vậy, còn có thể nhìn thấy cũng coi như là bọn họ có vận may.
Mộ Dung Dục nói:
"Có thể là ám khí tẩm độc đâm trúng, bất quá hiện tại không biết ám khí kia ở nơi nào. Hắn trúng độc gì, ta cũng không nói chính xác ngay được. Nhưng dựa vào đặc điểm, bước đầu chỉ có thể dự đoán ra vài loại độc có khả năng, rồi lại thấy cũng không có khả năng."
Nghê Diệp Tâm liếc nhìn Mộ Dung Dục, nói.
"Ngươi muốn gây nhiễu loạn sao? Nói đơn giản rõ ràng một chút đi."
"Hắn là trúng độc mà chết, nhưng thời điểm chết có nhiều người thấy, cũng không có ai phát hiện là trúng độc. Qua nhiều ngày như vậy, chúng ta mới phát hiện trúng độc thì thật sự có điểm kỳ quái. Theo lý mà nói, một khi trúng loại độc có tính bá đạo như thế thì bị mất mạng chỉ trong nháy mắt. Hơn nữa phải chảy máu thất khiếu, không thể chết lặng yên không một tiếng động như vậy."
"Vậy rốt cuộc có phải trúng độc chết hay không? Chẳng lẽ sau khi chết mới bị người ta dùng kim độc đâm vào?"
"Không phải. Thật sự là trúng độc chết."
Mộ Dung Trường Tình nói:
"Cho nên Yến Bách Lý không có nói dối, mà người nói dối chính là thiếp thất kia sao? Lúc ấy Yến Bách Lý đạp hắn ngã xuống đất, thiếp thất chạy tới dùng châm độc đâm ở trên cổ hắn, mới khiến hắn mất mạng?"
Nghê Diệp Tâm phản đối:
"Không đúng đâu đại hiệp. Không phải Võ Lâm Minh Chủ võ công rất cao, sao Yến Bách Lý chỉ đá một cái liền ngã té? Mà nếu ngã nặng sao không có dấu vết bầm hay trầy xước. Không phải rất có vấn đề sao? Lại không phải giả té ngã."
Mộ Dung Trường Tình nói:
“Vậy ngươi nói chuyện là như thế nào?”
Nghê Diệp Tâm thực thẳng thắn thành khẩn nói:
“Ta cũng không biết a.”
Bên kia Mộ Dung Dục lộ ra biểu tình bất đắc dĩ, sau đó tiếp tục nhờ Hạ Hướng Thâm dịch chuyển thi thể cho hắn xem.
Thi thể đã hư thối nên có dòi bọ ăn. Bởi vì thi thể là trúng độc chết, cho nên dòi bọ ăn vào cũng sẽ bị chết. Nhưng dòi bọ lại không biết xác chết có độc nên vẫn ăn.
Hơn nửa đêm, mọi người ở chung quanh thi thể ngồi xổm một hồi lâu.
Chờ Mộ Dung Dục xem xong rồi, Hạ Hướng Thâm cùng Mộ Dung Trường Tình lại phụ trách đem thi thể chôn trở lại. Việc chôn trở lại so với đào ra khó khăn hơn một chút, vì bọn họ không thể để cho người khác phát hiện phần mộ đã từng bị đào bới qua.
Nghê Diệp Tâm thấy trời sắp sáng, thật sự là sốt ruột. Vì lỡ như có người đột nhiên đi ngang qua, chẳng phải là không xong?
Mộ Dung Dục an ủi nói:
“Đừng có gấp, chỗ này không có ai đến đâu. Hôm nay lại có tuyết, đường đi trơn trượt, không cẩn thận sẽ rớt xuống sườn núi, phỏng chừng cũng không có người đến sau núi du ngoạn.”
Trước khi hừng đông, Mộ Dung Trường Tình cùng Hạ Hướng Thâm đã hoàn thành công việc.
Bọn họ vừa đi xuống liền gặp một người. Đó là Bình Lục.
Mới tờ mờ sáng mà Bình Lục đã đến sau núi?!
Mộ Dung Trường Tình cười, nói:
“Không thử xem sao biết?”
“Không muốn, không muốn.”
Nghê Diệp Tâm lăn lộn trên giường, nói:
“Ta đói bụng. Ta đói bụng. Ta muốn ăn cơm. Đừng làm.”
Mộ Dung Trường Tình dỗ dành.
“Ngoan, cho ta ăn trước, sau đó lại cho ngươi ăn cơm, được không?”
“Ngoan cái rắm.”
Nghê Diệp Tâm tuy rằng kháng nghị, nhưng là thực mau đã đầu hàng. Nếu dây dưa Mộ Dung Trường Tình sẽ càng bá đạo. Mà kế mỹ nhân của Mộ Dung Trường Tình càng ngày càng thêm thuần thục.
Nghê Diệp Tâm đành phải dùng miệng giúp Mộ Dung Trường Tình phát tiết một lần.
Vừa làm Nghê Diệp Tâm vừa rầm rì, mơ hồ nói không rõ.
“Hừ hừ, cắn chết ngươi…… Cắn chết ngươi…… Thịt kho tàu tinh.”
“……”
Mộ Dung Trường Tình không biết nói gì. Mỗi lần không khí lãng mạn thì Nghê Diệp Tâm luôn phá hư, khiến cho Mộ Dung Trường Tình muốn trừng phạt.
Hai người lại ở trong phòng lăn lộn trong chốc lát, sau đó khi sắc trời tối đen mới ra ngoài ăn cơm.
Nghê Diệp Tâm rốt cuộc được ăn no, cảm thấy mình giống như đã bơm máu sống lại, thở phào một tiếng. Nhưng ăn nhiều, cảm giác dạ dày thực trướng, hơi chút không thoải mái.
Mộ Dung Trường Tình thấy bộ dáng heo lười của Nghê Diệp Tâm, nhịn không được liền cười, nói:
“Muốn đi dạo hoa viên một chút hay không?”
“Muốn.”
Nghê Diệp Tâm sảng khoái đáp ứng.
Hôm nay đổ tuyết cả ngày, không khí tương đối lạnh. Tuyết căn bản sẽ không tan hết, trên mặt đất còn một lớp dày, nhìn thật đẹp.
Buổi tối Vô Danh Sơn Trang có rất nhiều đèn lồng, cảnh ban đêm càng đặc sắc. Trong hoa viên, trên cây trên mái đình đều là tuyết. Hai người thong thả đi dạo, một đường nhàn hạ thưởng thức cảnh đẹp, thật là lãng mạn.
Nghê Diệp Tâm ngẩng đầu nhìn nhìn, nói:
“Tiếc là không có ánh trăng.”
Bất quá cũng không gì đáng ngại cả!
Hai người vô cùng cao hứng đi dạo chung quanh. Bất quá buổi tối đi dạo thưởng cảnh không chỉ hai người bọn họ. Nghê Diệp Tâm nhìn thấy, tức khắc tròng mắt thiếu chút nữa rớt xuống dưới.
Vô Danh Sơn Trang lớn như vậy, vì cái gì người không muốn gặp lại luôn có thể gặp được?
Kia là vị đại sư huynh Thương Đình Phái.
Nghê Diệp Tâm vừa thấy, liền giống thấy quỷ, lập tức kéo cánh tay Mộ Dung Trường Tình, nói:
“Đại hiệp, chúng ta đi bên này, mau mau.”
Mộ Dung Trường Tình nhướng mày. Nói thật ra, Mộ Dung đại hiệp đối với vị này mới đầu thực chán ghét, sau đó lại cảm thấy hắn rất biết điều. Cho nên cũng coi như không tốt cũng không xấu, không có gì thành kiến. Ít nhất so với mấy tiểu bối không biết tốt xấu khác của Thương Đình Phái khá hơn nhiều.