Chuyện Thường Ngày Ở Cư Xá Phủ Khai Phong

Chương 226 : Bị Mộ Dung Dục trả đũa

Ngày đăng: 13:48 18/04/20


Nghê Diệp Tâm kề sát bên tai Mộ Dung Trường Tình, nhỏ giọng nói:



“Nó còn ở đó không?”



Mộ Dung Trường Tình nhíu mày, nói:



“Ta cũng không biết.”



Thứ này ở trong ấn tượng của Mộ Dung Trường Tình là có gặp qua, nhưng cũng không biết bên trong là cái gì. Không phải trí nhớ của Mộ Dung Trường Tình không tốt, mà do đã rất lâu rồi nên không nhớ rõ. Bất quá cái hộp thật sự đặc biệt, khắc rất nhiều đôi mắt, nhìn vào làm người ta không thoải mái, cho nên Mộ Dung Trường Tình nhớ rất rõ ràng.



Cái hộp này cũng quá thần bí, hơn nữa ở nơi nào cũng có thể xuất hiện, thật khiến người ta thấy kỳ quái không thôi. Kỳ quái nhất chính là người cầm cái hộp cũng không biết trong hộp rốt cuộc có chứa thứ gì.



Sự tình cuối cùng đã rõ ràng, chỉ là đại sư huynh Thương Đình Phái chẳng biết đã đi đâu. Phần còn lại đều do Hạ Hướng Thâm xử lý.



Hạ Hướng Thâm cần phải xử lý tốt sự tình xảy ra trong Vô Danh Sơn Trang.



Hạ phu nhân nghe nói là Bát sư thúc giết chết Tam sư bá, còn đầu độc phu quân, liền đại náo không thôi. Nhưng mà nàng hiện tại không còn kiêu ngạo ương ngạnh như ngày xưa.



Vì hiện nay Hạ Hướng Thâm là Võ Lâm Minh Chủ, mà nàng không nơi nương tựa, liền đến trước mặt Hạ Hướng Thâm làm bộ dạng đáng thương. Mỗi lần nàng khóc như hoa lê dính hạt mưa, lại làm Mộ Dung Dục tức điên.



Bát sư thúc giết mấy người, Hạ Uyển cũng không ngờ tới. Nàng vừa kinh hách lại vừa sợ hãi. Nàng không nghĩ tới phụ thân tính kế cả nàng. Vì là người thông minh biết tự bảo vệ mình, lại không muốn đắc tội Nghê Diệp Tâm, Hạ Uyển không đi cầu tình, đóng cửa không đi ra khỏi phòng, cũng không gặp bất cứ ai.



Mà Thất sư thúc lại là người rối rắm nhất. Hiện tại Tam sư bá đã chết, Bát sư thúc lại biến thành hung thủ giết người, thực mau sẽ bị xử trí theo môn quy. Như vậy ở Vô Danh Sơn Trang, ông ta có bối phận cao nhất. Nói dễ nghe thì ông ta cảm thấy về sau Vô Danh Sơn Trang do ông ta định đoạt.



Nhưng Thất sư thúc lại sợ hãi. Bởi vì lúc trước ông ta hay theo Bát sư thúc, cho nên ông ta sợ Bát sư thúc lúc sắp chết sẽ kéo ông ta xuống bùn. Xem ra Thất sư thúc cũng làm chuyện trái với lương tâm không ít. Nhất thời Thất sư thúc cũng không dám giương oai, vâng vâng dạ dạ thoạt nhìn đặc biệt thành thật.



Nghê Diệp Tâm ở Vô Danh Sơn Trang không nổi nữa, cả ngày vò đầu bứt tai. Tưởng tượng đến đột nhiên bị người ta chơi khăm liền cảm thấy đặc biệt khó chịu.



Sáng sớm, Mộ Dung Trường Tình còn chưa có tỉnh, liền cảm giác được có người vỗ mặt mình.



“Bẹp bẹp”



Vỗ má trái, rồi vỗ má phải. Trừ Nghê Diệp Tâm ra, không người nào khác dám làm như vậy.



Nghê Diệp Tâm ngồi ở trên eo Mộ Dung Trường Tình, lặp đi lặp lại động tác vỗ gương mặt hắn, nói:



“Đại hiệp, đại hiệp, hôm nay thời tiết tốt, tuyết cũng ngừng rơi rồi, phỏng chừng đường xuống núi đã thông thoáng. Chúng ta mau đi thôi!”



Hai ngày trước Nghê Diệp Tâm đã muốn rời khỏi Vô Danh Sơn Trang, đi thẳng đến "hang ổ" của Mộ Dung Trường Tình tìm cái hộp có khắc những đôi mắt kia. Bất quá thực không khéo chính là đột nhiên trời đổ tuyết lớn, mà Vô Danh Sơn Trang ở trên núi, đường núi vốn không dễ đi, tuyết lớn như vậy đường xuống núi đều bị lấp kín, căn bản không thể rời khỏi.



Hạ Hướng Thâm nói đây là bình thường. Trước kia mỗi năm mùa đông đều sẽ như vậy, cũng không hiếm lạ, quá mấy ngày sẽ tốt, sẽ không đợi lâu lắm.



Sau vài ngày liên tiếp có tuyết, hôm nay vừa mở mắt ra, Nghê Diệp Tâm phát hiện không có tuyết rơi, liền bắt đầu kêu gọi Mộ Dung Trường Tình đi.



Mộ Dung Trường Tình ngủ trễ, cảm giác mình mới vừa ngủ, Nghê Diệp Tâm liền tới làm ầm ĩ. Mộ Dung đại hiệp nâng đôi tay lên bắt lấy mấy ngón tay của Nghê Diệp Tâm, sau đó đột nhiên một cử động eo.



Nghê Diệp Tâm hoảng sợ, mở to hai mắt nhìn, không dám tin nhìn Mộ Dung Trường Tình.



Đang cưỡi ở trên eo Mộ Dung Trường Tình, đột nhiên bị Mộ Dung Trường Tình đụng phải một chút, Nghê Diệp Tâm liền cảm giác có vật cứng phía dưới mông đâm lên.



Mộ Dung Trường Tình đem Nghê Diệp Tâm kéo xuống dưới. Sau đó một tay chặn chỗ gáy, hắn cắn bờ môi của Nghê Diệp Tâm, lập tức đầu lưỡi chui vào khoang miệng, ngang ngược càng quét.



Hiển nhiên Mộ Dung đại hiệp còn chưa tỉnh ngủ, cho nên động tác tương đối bá đạo, không ôn nhu giống ngày thường. Bất quá Nghê Diệp Tâm vẫn cảm giác được khoái cảm lớn lao, thân thể nhịn không được mà run lên.



Mộ Dung Trường Tình hôn môi, đôi mắt nhắm rốt cuộc mở ra. Hắn híp mắt phát ra một tiếng cười nhẹ. Tay vốn dĩ ôm phía sau lưng Nghê Diệp Tâm đã chui vào trong quần áo, bắt đầu chậm rãi vuốt ve.



“Ư……”



Nghê Diệp Tâm run lên, cảm giác buổi sáng thật là dễ dàng xúc động mà. Nhưng bọn họ hiện tại phải khởi hành, nói không chừng lại không đi được vì trời đổ tuyết. Nghê Diệp Tâm đẩy đẩy Mộ Dung Trường Tình, muốn xuống khỏi người Mộ Dung Trường Tình, nhưng bị hắn gắt gao ấn ở trong lòng ngực.



Hơi thở nóng hổi của Mộ Dung Trường Tình thổi bên tai Nghê Diệp Tâm, giọng hắn khàn khàn.



“Như thế nào? Đêm qua không đủ sảng khoái, sáng sớm ngươi lại muốn tự mình ngồi lên sao?”



“……”



Nháy mắt Nghê Diệp Tâm nóng mặt. Bị hắn ấn ở trong lòng ngực không động đậy được, Nghê Diệp Tâm dứt khoát há mồm hung hăng cắn một ngụm ở trên cổ hắn.



Nhớ tới đêm qua, Nghê Diệp Tâm liền cảm thấy không chỗ dung thân. Tuy rằng lúc trước cũng đã từng dùng tư thế ngồi lên, bất quá lúc đó Nghê Diệp Tâm mơ mơ màng màng, ý thức không được đầy đủ. Nhưng tối ngày hôm qua lại khác, Nghê Diệp Tâm cảm thấy thẹn đến mặt đỏ bừng, hoàn toàn không muốn nhớ lại.




“Ân công! Thì ra là ân công! Không nghĩ tới ở chỗ này gặp được!”



Một đại hán có râu quai nón đứng ở phía trước bàn bọn họ, mặt đầy kinh hỉ, nhìn chằm chằm Nghê Diệp Tâm, ánh mắt sáng ngời có thần.



Nghê Diệp Tâm hoảng sợ, miệng cũng há to. Miếng thịt kho tàu trên chiếc đũa rớt trở về trong bát. Nghê Diệp Tâm hiển nhiên không nhớ rõ cái người có râu quai nón này là ai, thật xấu hổ……



Mộ Dung Trường Tình nhàn nhạt quét mắt nhìn người kia một cái, nói:



“Ngươi là người phương nào?”



“Vị này chính là bằng hữu của ân công sao?”



Người râu quai nón vui tươi hớn hở nói:



“Ta là Quan Trang đây! Mấy năm trước nhận được cứu giúp của ân công, nhặt được một cái mệnh trở về. Đã lâu không gặp ân công, không nghĩ tới phong thái của ân công vẫn không giảm so với năm đó, quả thực không có thay đổi.”



Người râu quai nón nói rất chân thành. Nghê Diệp Tâm tức khắc có chút lâng lâng, cũng vui tươi hớn hở làm bộ làm tịch nói:



“Thì ra là ngươi.”



Người râu quai nón nói:



“Ân công đi ngang qua nơi này sao? Muốn đi đâu, nếu cùng đường, chúng ta đi cùng nhau! Cũng có thể hỗ trợ lẫn nhau!”



Nghê Diệp Tâm chưa kịp mở miệng, Mộ Dung Trường Tình đã thực dứt khoát nói:



“Không cùng đường.”



Người râu quai nón vừa nghe, tiếc nuối nói:



“Không cùng đường à, thật là rất đáng tiếc.”



“……”



Người râu quai nón nhìn thấy Nghê Diệp Tâm hiển nhiên thật cao hứng, vẫn luôn đứng ở trước bàn nói đông nói tây, Mộ Dung Trường Tình rất khó chịu, dứt khoát liền đứng lên.



Mộ Dung Trường Tình đứng lên, cầm một thỏi vàng đặt lên bàn, nói:



“Chúng ta trở về phòng.”



Nghê Diệp Tâm cũng nhanh chóng đứng lên, nói:



“Đại hiệp, từ từ đã, lại định đưa vàng sao?”



Đại hiệp luôn ra tay phung phí, Nghê Diệp Tâm nhìn mà đau lòng. Một năm bổng lộc của Nghê Diệp Tâm cũng không có nhiều như vậy đâu.



Nghê Diệp Tâm nói:



“Ta có bạc, ta trả tiền.”



Đối với người hai bàn tay trắng như Nghê Diệp Tâm mà nói, đi ăn chuyện trả tiền đều là do Mộ Dung Trường Tình phụ trách. Bất quá hôm nay đã khác, Nghê Diệp Tâm mới vừa nhận tiền lộ phí của Mộ Dung Dục, cho nên đã có tiền, có thể hào sảng một phen.



Nghê Diệp Tâm lập tức đem túi vải mà Mộ Dung Dục đưa để lên bàn.



“Cộp”



Mở túi, thò tay vào lấy bạc từ bên trong ra. Nhưng miệng túi vừa mở ra, Nghê Diệp Tâm liền trợn tròn mắt.



“Lạch cạch”



Có cái gì từ bên trong lăn ra.



Bên trong có lương khô, có bạc, còn có thứ gì kỳ quái?



Lăn ra chính là một cái ngọc thế cỡ lớn! Bên trong túi vải còn có ít nhất tám cái! Ít nhất tám đó! Tuyệt đối không có nhìn lầm.



Nghê Diệp Tâm cảm thấy mình bị Mộ Dung Dục trả đũa.