Chuyện Thường Ngày Ở Cư Xá Phủ Khai Phong
Chương 24 : Đồ Án
Ngày đăng: 13:45 18/04/20
Nghê Diệp Tâm vô cùng bối rối, Bắp Rang nằm trong ngực áo kêu lên vài tiếng “gâu gâu”, vẻ mặt ‘hung ác’ gào thét ầm ĩ với Mộ Dung Trường Tình, tựa như đang muốn hù dọa hắn.
Bất quá một khắc sau Bắp liền từ trong tay áo Mộ Dung Trường Tình chui ra đem Bắp Rang rói lại. Nháy mắt Bắp Rang đã kêu không ra tiếng, nhìn thật đáng thương. Hoàn toàn không có uy võ như vừa rồi ngậm đuôi Bắp kéo đi, lúc này hai mắt ngập nước không ngừng run run, Nghê Diệp Tâm cũng cảm giác được.
“Vèo” một cái, Bắp liền đem Bắp Rang đáng thương kéo ra khỏi ngực Nghê Diệp Tâm, cũng quăng ngã trên mặt đất, lăn qua lăn lại.
Nghê Diệp Tâm muốn đi cứu Bắp Rang nhưng bị Mộ Dung Trường Tình che ở trước mặt, nên hoàn toàn không có biện pháp đi, đành phải cao giọng hô to.
“Bắp mau buông Bắp Rang ra, Bắp Rang hoảng sợ sẽ tè dầm!”
Bắp đương nhiên nghe không hiểu, cũng không có quay đầu lại, còn kéo Bắp Rang chạy loạn. Bất quá Mộ Dung Trường Tình có phản ứng, sắc mặt phát lạnh, lập tức hô một tiếng. Bắp lập tức buông lỏng Bắp Rang ra, sau đó không tình nguyện bò trở về.
Mộ Dung đại hiệp còn nhớ rất rõ mùi nước tiểu kia.
Nghê Diệp Tâm nhẹ nhàng thở ra. Bất quá mới vừa thở ra một hơi, lại hít vào một hơi, vì Mộ Dung đại hiệp còn chờ Nghê đại nhân cởi quần áo!
Nghê Diệp Tâm xấu hổ ho khan một tiếng.
“Mộ Dung đại hiệp, ta cũng không phải là người tùy tiện, cởi quần áo ra thì phải phụ trách đối với ta nha.”
Mộ Dung Trường Tình cười lạnh một tiếng.
“Chính ngươi cởi hay là ta giúp cho ngươi. Ta không cam đoan ta giúp ngươi xong rồi, quần áo có còn mặc lại được hay không.”
Nghê Diệp Tâm cảm thấy xấu hổ muốn chết, bất quá vẫn khuất phục, chậm rì rì mở đai lưng, sau đó đem áo ngoài cởi ra.
“Còn cởi sao?”
Mộ Dung Trường Tình đã không còn kiên nhẫn.
“Cởi sạch!”
Nghê Diệp Tâm đem áo ngoài ném trên giường, sau đó bắt đầu cởi quần.
Sắc mặt Mộ Dung Trường Tình một lần nữa đen thui.
“Ngươi cởi quần làm gì.”
Nghê Diệp Tâm kỳ quái nhìn hắn.
“Không phải nói cởi sạch sao?”
“Cởi sạch áo!”
Sắc mặt Mộ Dung Trường Tình đã rất khó coi.
Nghê Diệp Tâm đành phải tiếp tục cởi áo, cởi đến trần trụi hoàn toàn thân trên. Phần trên trần trụi cảm thấy có chút lạnh, Nghê Diệp Tâm nhịn không được rùng mình.
Mộ Dung Trường Tình bỗng nhiên đẩy bả vai Nghê Diệp Tâm một cái. Nghê Diệp Tâm mất trọng tâm liền ngã ở trên giường.
“Từ từ! Đại hiệp, ta không phải đã nói rồi sao? Ta không nằm phía dưới, sao cứ ép buộc vậy.”
“Có người tới.”
Nghê Diệp Tâm nhìn hướng cửa, quả nhiên có tiếng gõ cửa vang lên.
“Là bộ khoái của nha môn.”
Nghê Diệp Tâm nhẹ nhàng thở ra, vì còn tưởng rằng lại có người kỳ quái tới.
“Là tới điều tra về án mạng của Ngụy thiếu gia sao?”
Mộ Dung Trường Tình gật đầu.
“Ta đi mở cửa.”
Mắt thấy Mộ Dung Trường Tình đi tới cửa, đôi tay đáp trên then cửa. Nghê Diệp Tâm bỗng nhiên hạ giọng kêu một tiếng:
“Mộ Dung đại hiệp……”
Chờ một chút……
Chưa kịp nói thì cửa phòng đã mở ra.
Nghê Diệp Tâm muốn nói cho hắn biết mình còn chưa mặc áo xong đâu!
Ngoài cửa quả nhiên là hai bộ khoái, đều là người Nghê Diệp Tâm đã gặp qua. Hai bộ khoái liếc mắt một cái liền thấy được trong phòng có hai người, một người quần áo chỉnh tề, Mộ Dung Trường Tình áo trắng bay bay, một người khác thì…… có chút xấu hổ.
Nghê Diệp Tâm chỉ mặc quần, thân trên chỉ khoác một chiếc áo lót, chưa kịp mặc áo ngoài, ngực còn lộ ra. Quần áo còn chưa chỉnh tề còn chưa tính, chính là bộ dáng càng làm cho người ta dễ hiểu lầm.
Nghê Diệp Tâm vừa rồi bị Mộ Dung Trường Tình ấn ở trên giường, búi tóc cũng bị bung ra, nhìn có vẻ bất kham. Mặt Nghê Diệp Tâm đỏ rực càng làm cho người ta không suy nghĩ miên man cũng khó.
Vì lúc nãy Nghê Diệp Tâm nóng lòng muốn giải thích với Mộ Dung Trường Tình nên khó tránh khỏi có chút nóng nảy, sắc mặt đỏ lên cũng là chuyện bình thường.
Nhưng tóc tán loạn, áo không chỉnh tề, sắc mặt đỏ bừng bộ dáng này…… ở trong mắt hai bộ khoái thấy thế nào cũng không bình thường.
“Rầm!”
Mộ Dung Trường Tình lúc này mới phát hiện tình huống có chút không thích hợp, hắn lập tức hành động cực nhanh, liền đem cửa phòng đóng lại.
Cửa phòng phát ra một tiếng vang lớn.
Cửa đóng lại trong nháy mắt, Nghê Diệp Tâm cũng nhanh nhại nhìn thấy bộ mặt chấn kinh của hai bộ khoái.
Nghê Diệp Tâm trước nay chưa bao giờ ghét khả năng quan sát của mình như lúc này.
“Thực là hay……”
Nghê Diệp Tâm cảm giác huyệt Thái Dương giật mạnh.
“Mộ Dung đại hiệp có biết câu nói "lạy ông tôi ở bụi này" hay không?”