Chuyện Thường Ngày Ở Cư Xá Phủ Khai Phong

Chương 270 : Nhặt thê tử mang về

Ngày đăng: 13:49 18/04/20


Nàng cúi đầu nhìn thoáng qua, cũng không biết trên mặt đất ném cái gì, chỉ là nhíu mi, nói:



"Cũng không biết ngươi từ nơi nào làm ra cái này. Vì sao ta phải xem?"



Lần đầu tiên thấy nữ tử này, họ cảm thấy nàng thật xinh đẹp, hơn nữa tương đối nhu nhược. Bất quá hiện tại nữ tử này cho bọn họ cảm giác một chút cũng không giống vậy.



Nữ tử có vẻ thực táo bạo, vừa thấy đã biết chính là người trong lòng có bí mật không thể cho ai biết, cho nên rất thiếu kiên nhẫn.



Nghê Diệp Tâm nói:



"Nếu không muốn xem thì ta liền nói cho nghe."



Trong thời gian Vạn Triều Sơn Trang luận võ chiêu thân đã chết ba người, thêm trang chủ Vạn Triều Sơn Trang thì tổng cộng đã chết bốn người.



Trong đó một người là đệ tử Vạn Triều Sơn Trang. Người mà bọn họ không biết mặt.



Một người khác là thiếu hiệp tới Vạn Triều Sơn Trang tham gia luận võ chiêu thân.



Người thứ ba là nữ nhân mà mấy người Nghê Diệp Tâm phát hiện thi thể sau núi. Khi bọn họ phát hiện thi thể nữ nhân này đều thực kinh ngạc, cũng không ai biết nàng là ai. Bất quá sau khi Nghê Diệp Tâm xem xong mảnh da thì đã dễ dàng đoán ra.



Nữ nhân đã chết chính là con gái trang chủ Vạn Triều Sơn Trang, cũng là nữ nhân vật chính của luận võ siêu thân lần này, Đệ Nhất Mỹ Nhân Võ Lâm.



Buổi sáng ngày thứ nhất luận võ chiêu thân, bọn họ phát hiện một thi thể nổi trên mặt hồ. Mà cũng không sai biệt lắm là lúc ấy, mấy người Nghê Diệp Tâm nhìn thấy có đệ tử vội vội vàng vàng tìm trang chủ, cũng không biết nói gì đó.



Kỳ thật những đệ tử là tới nói cho trang chủ biết không thấy tiểu sư muội.



Trang chủ Vạn Triều Sơn Trang cho rằng con gái đã đào hôn. Bất quá ông ta cũng không biết lúc ấy Đệ Nhất Mỹ Nhân Võ Lâm đã chết, đã bị người ta giết, còn đem thi thể đưa tới sau núi tùy tiện chôn. Bởi vì chôn vội vàng, căn bản là không có chôn sâu. Sau đó thi thể lại bị mấy người Nghê Diệp Tâm đào ra.



Thật ra Đệ Nhất Mỹ Nhân Võ Lâm đã tính toán đào hôn, bởi vì nàng sớm đã có người mình thích. Đó là một vị sư huynh trong sơn trang. Chính là thi thể nam nhân mặc y phục nữ nổi trên mặt hồ kia.



Ý trung nhân của Đệ Nhất Mỹ Nhân Võ Lâm có bộ dáng thế nào mấy người Nghê Diệp Tâm đã không có khả năng nhận biết. Người kia không chỉ đã chết, hơn nữa thi thể bị ngâm đến trương to, chỉ có thể thấy là người cao lớn chắc nịch.



Nghê Diệp Tâm nhìn nữ tử đang trốn ở sau lưng người đệ tử trẻ tuổi, nói:



"Kỳ thật ngươi ghen ghét tiểu sư muội đã lâu rồi phải không?"



Vẻ mặt nàng đạm nhiên, nói:



"Ta nghe không hiểu ngươi đang nói cái gì."



Nàng tuy rằng nói như vậy, hơn nữa tận lực biểu hiện bình đạm, nhưng trong ánh mắt vẫn xuất hiện gợn sóng, thậm chí có chút hận ý.



Nữ tử trước mắt này đích xác thật xinh đẹp, trang điểm lên càng mỹ diễm động lòng người.



Kỳ thật nàng cùng tiểu sư muội là mỗi người mỗi vẻ, đều là đại mỹ nhân, vốn chẳng phân biệt cao thấp. Bất quá tiểu sư muội là con gái trang chủ, cho nên người khác liền cảm thấy tiểu sư muội có xuất thân tốt liền hạ thấp nữ tử này xuống.



Bởi vì tiểu sư muội là con nhà có tiền cho nên từ nhỏ đã được phủng ở lòng bàn tay mà lớn lên, còn được người ta táng dương là Đệ Nhất Mỹ Nhân Võ Lâm.
Bất quá không có Mộ Dung Trường Tình cho phép, không ai dám mang theo người ngoài về giáo. Cho nên Cừu Vô Nhất lại bắt đầu quấn lấy Nghê Diệp Tâm giả đáng thương, muốn Nghê Diệp Tâm giúp mình.



Nghê Diệp Tâm thật ra cảm thấy không có gì, nói:



"Ca ca ngươi không phải lâu lâu liền mang đồ đệ trở về sao? Cũng đều là người ngoài nha."



Cừu Vô Nhất vừa nghe tức khắc ngây ngẩn cả người, cảm thấy lời Nghê Diệp Tâm nói rất có lý.



Thời điểm những đồ đệ ca ca mới mang về cũng đều là người ngoài nha!



Cừu Vô Tự cảm giác đầu gối bị thương, động tác lên ngựa khó khăn, thiếu chút nữa từ trên ngựa rơi xuống.



Mộ Dung Trường Tình có chút muốn cười, bất quá Nghê Diệp Tâm nói không sai.



Cốc Triệu Kinh nói:



"Nếu không có tiện, ta......"



Cốc Triệu Kinh nghĩ mình không phải đồ đệ của Cừu Vô Nhất, vẫn là có chút không hợp lý.



Cừu Vô Nhất lập tức bắt lấy tay Cốc Triệu Kinh, nói:



"Triệu Kinh ca ca theo ta đi. Ngươi đáp ứng chờ ta mười năm. Mười năm sau ngươi chính là thê tử của ta, cho nên cũng không xem như người ngoài nha."



Cuối cùng Cừu Vô Tự vẫn bị một câu của Cừu Vô Nhất làm cho từ trên ngựa rớt xuống dưới. Hắn cả kinh cũng không biết làm như thế nào. Cũng may Mộ Dung Trường Tình bắt được hắn, nên hắn không bị quăng ngã thành hình chữ X.



Cừu Vô Tự trừng mắt nhìn đệ đệ, nói:



"Cái tên tiểu tử thúi, mới bao lớn mà học đòi tìm thê tử?"



Cừu Vô Tự cảm thấy Cừu Vô Nhất thật là trò giỏi hơn thầy. Hắn bất quá ra cửa liền nhặt đồ đệ trở về, đệ đệ ra cửa liền nhặt thê tử trở về, lại còn là người lớn hơn nó nhiều như vậy!



Mộ Dung Trường Tình nghe bọn họ đôi co tới lui, duỗi tay đem Nghê Diệp Tâm túm lên ngựa, mặt không biểu tình nói:



"Có đi hay không?"



Cừu Vô Nhất lập tức nói:



"Ca ca xem, Giáo chủ ca ca thúc giục chúng ta đi kìa!"



Nó nói xong liền lập tức nhảy lên ngựa cùng Cốc Triệu Kinh. Ngồi ở trong lòng Cốc Triệu Kinh, tay giữ chặt dây cương vung lên, ngựa lập tức rảo bước chạy đi.



Cốc Triệu Kinh hoảng sợ, vốn đang muốn nói gì đó nhưng không kịp, bọn họ đã bị ngựa mang đi không còn thấy bóng dáng.



Cừu Vô Tự trừng mắt, tức giận quá sức. Hắn tức giận đến ho khan, vội vàng bò lên trên ngựa một lần nữa, đuổi theo hai người Cừu Vô Nhất.