Chuyện Thường Ngày Ở Cư Xá Phủ Khai Phong
Chương 273 : Hai người tương đồng
Ngày đăng: 13:49 18/04/20
Cũng không biết ai đang khảy đàn, tuy rằng cầm nghệ không tồi, nhưng âm thanh nghe quá mức thê lương, vào đêm khuya càng có vẻ kỳ dị.
Mộ Dung Trường Tình vỗ vỗ, nói:
"Để ý chuyện này nhiều như vậy, xem ra ngươi vẫn chưa mệt."
Nghê Diệp Tâm thật sự mệt nhọc, ôm Mộ Dung Trường Tình cọ cọ. Mộ Dung Trường Tình nói xong chưa bao lâu, liền nghe được Nghê Diệp Tâm thở đều đều, thoạt nhìn là ngủ rồi.
Nghê Diệp Tâm ngủ. Mộ Dung Trường Tình lúc này mới nhắm mắt.
Lại nói tiếp, tiếng đàn này đối với Nghê Diệp Tâm quấy nhiễu kỳ thật rất ít so với Mộ Dung Trường Tình. Mộ Dung Trường Tình nhĩ lực thực tốt, Nghê Diệp Tâm chỉ là loáng thoáng nghe được, nhưng Mộ Dung Trường Tình chính là cả một đêm bị tiếng đàn tra tấn.
Chờ đến ngoài cửa sổ hơi hơi sáng, tiếng đàn mới ngừng lại, biến mất không thấy. Lúc đó Mộ Dung Trường Tình mới thực sự ngủ.
Ngày hôm sau trời sáng, Cừu Vô Tự liền thức dậy. Bất quá trạng thái vẫn không tốt, phía dưới hốc mắt có quầng thâm. Như vậy một buổi tối, hắn cơ hồ không có ngủ yên.
Trước nửa đêm Cừu Vô Tự nghĩ về chuyện của Vô Chính nên ngủ không được. Sau nửa đêm Cừu Vô Tự quá mệt mỏi, mơ mơ màng màng liền ngủ, nhưng mà hắn bắt đầu nằm mộng.
Là một giấc...... mộng xuân......
Cừu Vô Tự mơ thấy Vô Chính. Vẫn giống mỗi lần hai người gặp mặt, Cừu Vô Tự hoàn toàn thấy không rõ mặt Vô Chính. Bất quá ở trong mộng như thế cũng hoàn toàn không có gì khác thường.
Mộng xuân quả thực quá thuận lợi.
Vô Chính không giống vài lần gặp mặt trước, quỷ súc cùng không thể nắm lấy. Cừu Vô Tự gọi hắn, hắn liền thành thật đứng lại không đi.
Cừu Vô Tự lôi kéo hắn. Hai người cũng không biết vì sao lại hôn nhau. Dù gì trong mộng vốn dĩ tình tiết luôn không đầu không đuôi. Cừu Vô Tự cũng không có thắc mắc, dù sao hôn chính là hôn, quan trọng chính là Cừu Vô Tự nắm giữ chủ đạo.
Cừu Vô Tự ôm Vô Chính, học hỏi Vô Chính lúc trước, bắt đầu xâm chiếm khoang miệng đối phương. Hai người đều hô hấp nhanh hơn, tựa hồ đều bắt đầu xúc động. Hai người trực tiếp té ngã ở trên giường, sau đó......
Sau đó, Cừu Vô Tự liền mơ thấy mình đè tiểu đồ đệ ra chiếm đoạt.
Sáng sớm, khi Cừu Vô Tự tỉnh, phát hiện phía dưới cương đến không chịu nổi, nhịn không được phải dùng tay vuốt ve một trận.
Sau khi tỉnh, hắn xoay người ngồi dậy, rồi phát ngốc ngồi ở trên mép giường hồi ức lại giấc mộng.
Hắn cũng không biết là như thế nào. Tại sao mơ thấy mình cùng Vô Chính làm loại chuyện đó, hơn nữa mình đặc biệt có năng lực, không nói hai lời liền chiếm đoạt tiểu đồ đệ. Mà tiểu đồ đệ cũng thực ngoan ngoãn, hoàn toàn không phản kháng, miệng còn gọi sư phụ.
Cừu Vô Tự mang hai cái quầng thâm, nhớ lại giấc mộng buổi tối, cảm giác phía dưới lại cương lên không ít, thật sự là quá xấu hổ.
Kỳ thật Cừu Vô Tự có chút mê mang. Bởi vì hắn cùng Vô Chính xa cách mười năm, đối với Vô Chính phần nhiều chính là áy náy. Nhưng cũng không biết vì sao lại có giấc mộng như vậy, hơn nữa tỉnh mộng còn có chút dư vị.
Cừu Vô Tự vừa nhớ lại dư vị vừa cảm thấy không tốt lắm. Bởi vì hắn so sánh trong mộng với hiện thực, bỗng nhiên liền cảm thấy tính cách tiểu đồ đệ trong mộng không giống hiện thực. Vô Chính hoàn toàn không thể có bộ dạng ngoan ngoãn như trong mộng.
Cừu Vô Tự lại nhớ đến tiểu đồ đệ sau mười năm võ công đã rất lợi hại, nói không chừng trò giỏi hơn thầy.
Cho nên tự hỏi một hồi lại nghĩ đến hai lần trước mình bị Vô Chính đè ở trên giường trêu chọc, cũng đã trải qua phát tiết trong tay hắn. Cừu Vô Tự đột nhiên liền ý thức được nếu thật sự cùng Vô Chính có loại quan hệ kia, vậy tuyệt đối Vô Chính sẽ đem mình ăn sạch.
Cừu Vô Tự thật sự có ý thức tự mình hiểu lấy, điểm này không giống Nghê Diệp Tâm. Bất quá hắn cũng có một chút tương đồng cùng Nghê Diệp Tâm, đó chính là không cam lòng......
Sáng sớm, Cốc Triệu Kinh cùng Cừu Vô Nhất thức dậy, hai người trước tiên đi tới nhìn Cừu Vô Tự, sợ hắn ở một mình cả đêm sẽ có cái gì không ổn.
Bọn họ tới gõ cửa Cừu Vô Tự hoảng sợ, bởi vì thời điểm đó hắn đang ở trong dư vị mộng đẹp với đồ đệ ngoan ngoãn, còn...... dùng tay giải quyết vấn đề sinh lý.
Cừu Vô Nhất đột nhiên gõ cửa, thiếu chút nữa hù chết Cừu Vô Tự.
"Ui... đừng... cho ta... là trẻ con...?"
Lưỡi Nghê Diệp Tâm đau nói không rõ. Bất quá vừa mở miệng, Mộ Dung Trường Tình liền nhân cơ hội đem lưỡi vói vào. Lưỡi hai người quấn quýt nhau, Nghê Diệp Tâm tức khắc cảm thấy đầu hôn mê.
Mộ Dung Trường Tình tương đối ôn nhu, hôn Nghê Diệp Tâm rất thoải mái. Tuy rằng chạm vào vết thương vẫn cảm thấy đau, không để ý đau đớn liền trở nên tê dại, sau đó liền biến thành cảm giác ngứa ngáy.
Mùi máu nhàn nhạt lan tràn ở trong khoang miệng hai người. Nghê Diệp Tâm rất muốn duỗi tay câu cổ Mộ Dung Trường Tình, bất quá đôi tay bị trói, căn bản làm không được gì. Cảm giác trăm trảo cào tâm. Chỉ có thể nỗ lực quay đầu, cố gắng bình tĩnh.
Mộ Dung Trường Tình quả thực là nếm đủ ngon ngọt, cảm giác sáng sớm có được phúc lợi rất tốt. Đem Nghê Diệp Tâm làm cho mềm oặt, sau đó hắn thần thanh khí sảng bắt đầu mặc quần áo.
Dưới lầu, ba người kia đang chờ Nghê Diệp Tâm cùng Mộ Dung Trường Tình xuống ăn cơm. Kết quả đợi rất lâu, thiếu chút nữa lên lầu nhìn một cái xem có phải đã xảy ra chuyện gì. Nhưng cũng may hai người đã đi xuống.
Tất cả mọi người đều phát hiện, quần Mộ Dung Trường Tình có vẻ nhăn dúm. Nhưng mà Mộ Dung Giáo chủ có thói ở sạch hạng nhất lại hoàn toàn không thèm để ý, trên mặt có loại biểu tình xuân phong đắc ý.
Nghê Diệp Tâm tức giận đến không chịu được. Nào nghĩ đến ăn trộm gà không thành còn mất nắm gạo, thế nhưng tự mình nhảy xuống hố.
Điều duy nhất Nghê Diệp Tâm thấy may mắn chính là không cần để mông trần ra cửa, tốt xấu gì cũng còn có quần dự phòng......
Lúc này ở sảnh đường người tới ăn cơm rất nhiều. Có mấy đại hán ngồi bàn bên cạnh, nhịn không được lôi kéo tiểu nhị trách móc.
Một đại hán nói:
"Chỗ các ngươi bị làm sao thế, nửa đêm còn có người đánh đàn, thật là phiền muốn chết."
"Khách quan thật là xin lỗi. Có một thư sinh nghèo trong thị trấn khảy đàn. Mỗi ngày vào buổi tối hắn đều làm như vậy. Tìm hắn nói chuyện cũng không ăn thua."
"Vào buổi tối đàn cái gì? Ban ngày đàn ta cũng không nói cái gì."
"À, nghe nói là đàn cho một cô nương nghe, cụ thể ta cũng không rõ."
Mấy đại hán mắng vài tiếng, cũng không có nói gì nữa. Dù sao bọn họ chỉ ở một ngày, ăn cơm sáng xong liền rời đi, cho nên dứt khoát không có xen vào việc người khác.
Nghê Diệp Tâm cũng nghe thấy. Bất quá cũng may tiếng đàn này đối với Nghê Diệp Tâm kỳ thật không có ảnh hưởng gì, ngủ rồi căn bản không nghe được.
Mộ Dung Trường Tình và Nghê Diệp Tâm ngồi xuống ăn cơm. Nghê Diệp Tâm đói muốn chết, bất quá bởi vì mới vừa vận động xong, cho nên tay cầm muỗng cũng run run, giống y hệt người bị bệnh Parkinson.
Cừu Vô Nhất tò mò nhìn sang, lo lắng hỏi:
"Mẫu thân, không phải cũng trúng độc đó chứ? Sao khí sắc kém như vậy."
Tay Nghê Diệp Tâm không cầm chắc khiến cái muỗng rơi trở về chén cháo, làm cháo bắn ra dính đầy người.
Mà Cừu Vô Tự ngồi đối diện cũng thiếu chút nữa làm rơi đũa trên mặt đất. Tuy rằng đã nghe qua Cừu Vô Nhất gọi Nghê Diệp Tâm là mẫu thân, nhưng Cừu Vô Tự vẫn chưa thể tiếp thu được.
Cừu Vô Tự cẩn thận đánh giá Nghê Diệp Tâm, cũng cảm thấy Nghê Diệp Tâm khí sắc không tốt, thoạt nhìn rất "tiều tụy", sắc mặt có chút...... giống hắn.
Bất quá Cừu Vô Tự chính là cả đêm mộng xuân, dục cầu bất mãn. Nghê Diệp Tâm khẳng định không phải như vậy.
Mộ Dung Trường Tình vẫn bình tĩnh, cầm khăn lau cháo trên người Nghê Diệp Tâm.
"Muốn ta đút ăn không?"
Nghê Diệp Tâm trừng mắt nhìn hắn một cái, nói:
"Cái người này mới trúng độc rất nặng!"