Chuyện Thường Ngày Ở Cư Xá Phủ Khai Phong

Chương 297 : Người Ma giáo cũng không ghê gớm

Ngày đăng: 13:49 18/04/20


Mộ Dung Trường Tình một trận bất đắc dĩ, hắn cũng không biết thì ra “Tàn mà không phế” là có thể dùng như vậy.



Mà Nghê Diệp Tâm nói xong cũng đã ngáy kho kho ngủ rồi, giống như vừa rồi là nói mớ.



Mộ Dung Trường Tình cũng không có làm gì, bắt đầu nghỉ ngơi.



Bên kia, Cừu Vô Tự lỗ tai trái nghe Mục Nam Đình cùng Lục Duyên sói tru quỷ khóc, lỗ tai phải nghe Nghê Diệp Tâm cùng Mộ Dung Trường Tình vui đùa ầm ĩ. Hắn nhịn không được thở dài, cảm giác mình càng ngày càng đáng thương, chỉ có thể đối mặt một sát thủ muốn chết không muốn sống.



Mà Mục Nam Đình cùng Lục Duyên náo loạn một hồi, Lục Duyên mới thật cẩn thận bôi thuốc cho Mục Nam Đình.



Mục Nam Đình thật ra không phối hợp, kết quả làm miệng vết thương của Lục Duyên lại đau. Nói tóm lại chính là lung tung rối loạn gà bay chó sủa.



Chờ hai người lăn lộn đủ rồi cũng không còn sức lực, dứt khoát đều ngủ.



Thời điểm ngủ, Mục Nam Đình còn cười trộm. Hắn nghĩ Lục Duyên thật ngốc, dây dưa một hồi cũng đã quên chuyện muốn lấy lại ngọc bội.



Bất quá chờ Mục Nam Đình tỉnh ngủ liền phát hiện ngọc bội không ở trên người, lại nhìn thấy Lục Duyên đã tỉnh trợn tròn mắt nhìn mình.



Mục Nam Đình nháy mắt liền nhảy dựng lên, nói:



“Đê tiện tiểu nhân, ngươi nhân lúc ta ngủ lấy trộm đồ vật có phải hay không?”



Lục Duyên bất đắc dĩ nói:



“Đó là của ta.”



“Của ngươi cái gì. Ngươi đã tặng cho ta, nó chính là của ta, ngươi lấy trộm đồ vật của ta!”



“Thôi, ngươi đừng nháo, nếu ngươi thích ngọc bội, ta đưa cái khác tốt hơn cho ngươi. Cái kia không phải thứ tốt. Ta sợ ngươi rước lấy họa sát thân.”



Mục Nam Đình nghe được sửng sốt, có điểm há hốc mồm, bỗng nhiên nói:



“Cái gì họa sát thân? Những sát thủ không phải là tìm ngươi vì ngọc bội đó chứ?”



Lục Duyên không có lập tức trả lời, bất quá trầm mặc trong chốc lát, sau đó liền gật gật đầu, nói:



“Có lẽ là như vậy.”



“Ta muốn đi tìm mấy người Nghê Diệp Tâm.”



Lục Duyên kỳ quái nói:



“Đi tìm bọn họ làm cái gì?”



“Ngươi ngốc a, đương nhiên là nói cùng bọn họ chuyện này. Sát thủ tới ám sát có ba người, trong đó một người chưa chết, đã bị bọn họ mang đi thẩm vấn.”



“Còn có một người sống?”



Lục Duyên kinh ngạc nói.



“Đúng vậy.”



Lục Duyên vội vàng đỡ vết thương từ giường ngồi dậy, nói:



“Ta phải đến đó xem.”



Vừa rồi Lục Duyên bị tập kích, sau đó thần chí không rõ ràng, căn bản không có chú ý ba sát thủ có phải đều chết hay không. Bất quá hắn tựa hồ theo bản năng cảm thấy không phải đã chết thì chính là đã chạy. Hai thi thể là Mục Nam Đình xử lý, một còn sống bị Cừu Vô Tự mang đi.



Mục Nam Đình nhìn thấy hắn muốn đi, vội vàng đỡ hắn, nói:



“Ngươi gấp cái gì, cẩn thận một chút, ta dìu ngươi, chậm rãi đi.”



Hai người đều y phục không chỉnh, vội vàng xuống giường mặc quần áo. Bởi vì Lục Duyên không có tiện, cho nên Mục Nam Đình mặc quần áo, còn phải giúp cho Lục Duyên.



Hắn là một đại thiếu gia, phần lớn là người khác hầu hạ hắn. Kết quả mất khá nhiều sức lực mới xiêu xiêu vẹo vẹo mặc cho Lục Duyên, còn đem người ta làm đau rất nhiều lần.



Hai người rốt cuộc ra khỏi phòng, liền đi tìm Cừu Vô Tự.



Cừu Vô Tự nghe được có người gõ cửa còn cảm thấy kỳ quái, nhìn thấy bọn họ liền hỏi.



“Người bệnh như thế còn đi lại, không phải muốn nặng thêm chứ?”



Lục Duyên nói:
“Đi thôi.”



Mục Nam Đình phát hiện trúng kế, đã không còn kịp rồi. Lục Duyên nhân cơ hội ôm lấy hắn, trong miệng hít một hơi khí lạnh, làm bộ vết thương đặc biệt đau.



Mục Nam Đình không dám giãy giụa, nói:



“Ngươi ôm ta làm cái gì? Nhanh buông tay, bằng không ta đánh ngươi.”



“Ta không thể buông tay. Ta sợ ngươi chạy.”



Mục Nam Đình cười lạnh, nói:



“Chúng ta còn chưa biết ai sẽ chạy. Ta nói cho ngươi hay ta thích đi theo ngươi. Ta thích vướng chân vướng tay ngươi.”



“Ta là sợ liên lụy ngươi.”



Mục Nam Đình tức giận lại muốn nói, nhưng đột nhiên đã bị Lục Duyên hôn. Chuyện này làm Mục Nam Đình hoảng sợ, không nghĩ tới Lục Duyên sẽ như vậy. Lần này hay rồi, bọn họ cũng không ai nói chuyện được.



Kỹ thuật hôn của Lục Duyên kém cỏi muốn chết. Mới vừa học xong hôn lưỡi, bất quá mỗi một lần hôn đều đem môi Mục Nam Đình phá hỏng. Mục Nam Đình đau đến nhe răng nhếch miệng, cũng cảm thấy Lục Duyên là cố ý trả thù mình.



Lục Duyên nhìn hắn sắc mặt đỏ bừng, tuy rằng trừng mắt nhưng trong ánh mắt toàn là nước, thật sự không có gì uy nghiêm, không khỏi liền cười, nói:



“Ngươi nếu muốn đi theo thì đi theo.”



Mục Nam Đình tức khắc đắc ý, môi bị phá cũng không để bụng.



“Ngươi nói sớm thì được rồi, còn khiến thiếu gia ta tức khí.”



Lục Duyên vốn dĩ sợ liên lụy hắn. Bất quá nghĩ lại, có Mộ Dung Trường Tình hộ tống, hẳn là cũng không xảy ra cái gì, cho nên liền đáp ứng Mục Nam Đình đi theo. Kỳ thật Lục Duyên nghĩ đến cùng Mục Nam Đình tách ra cũng có một chút luyến tiếc.



Tốc độ giận dỗi rồi làm hòa của hai người này quả thực kinh người. Đến thời điểm cơm chiều, Nghê Diệp Tâm ngồi ăn cơm, liền nhìn thấy Lục Duyên cùng Mục Nam Đình cùng đi tới.



Khóe miệng Mục Nam Đình có vết thương cũ chưa khá hơn, lại thêm một vết thương mới, hiển nhiên là hôn môi bị cắn, cắn cũng thật là kịch liệt.



Nghê Diệp Tâm tò mò nhìn bọn họ, nói:



“Nhanh như vậy liền hòa nhau, không thú vị a.”



Mục Nam Đình tức giận đến không biết như thế nào mới tốt.



“Ta nói này Nghê huynh, ngươi là e sợ thiên hạ không loạn sao?”



Nghê Diệp Tâm cười nhìn hắn.



Bữa cơm này xem như an ổn. Chỉ là bên ngoài còn đổ tuyết, cũng không biết ngày mai có thể lên đường hay không.



Mục Nam Đình ăn no, nhịn không được liền bắt đầu đánh giá Mộ Dung Trường Tình cùng Cừu Vô Tự, sau đó thuận đường cũng đánh giá Nghê Diệp Tâm.



Mục Nam Đình nghĩ hắn tốt xấu gì cũng được người ta kêu là thiếu hiệp, nếu để phụ thân hắn biết con mình cùng Ma giáo chơi với nhau, hắn không bị loạn côn đánh chết mới tính lạ.



Nhưng Mục Nam Đình lại cảm thấy kỳ thật người Ma giáo cũng không có gì ghê gớm, cùng người bình thường không có cái gì khác biệt.



Mộ Dung Trường Tình là Giáo chủ, Cừu Vô Tự là Trưởng lão. Mục Nam Đình có chút tò mò, không biết Nghê Diệp Tâm rốt cuộc đảm nhiệm cái chức vụ gì ở Ma giáo?



Nghê Diệp Tâm thoạt nhìn còn trẻ, hơn nữa võ công cũng không phải tốt. Mục Nam Đình cảm thấy, ít nhất cũng không có hơn hắn, nếu làm Trưởng lão tựa hồ có chút không đủ tư cách.



Nhưng Nghê Diệp Tâm cùng Mộ Dung Trường Tình quan hệ phi thường tốt, không chỉ là phi thường tốt, còn là loại quan hệ không bình thường. Thân phận Nghê Diệp Tâm tuyệt đối không thấp được.



Mục Nam Đình miên man suy nghĩ, kết quả vừa ngẩng đầu liền thấy Nghê Diệp Tâm cười tủm tỉm. Nghê Diệp Tâm đương nhiên phát hiện Mục Nam Đình đang nhìn mình, nói:



“Mục thiếu hiệp, ngươi dùng ánh mắt tóe lửa nhìn ta, chỉ sợ cũng không chỉ một người phát ghen.”



Nháy mắt Mục Nam Đình đã bị nghẹn, một hớp nước trà thiếu chút nữa phun ra ngoài. Hắn vội vàng dùng tay che miệng lại, ho khan.



Mục Nam Đình tốt một chút, lập tức nói:



“Ta... ta... ta không có!”



Nghê Diệp Tâm cười nói:



“Đại hiệp xem kìa, Mục thiếu hiệp mặt đỏ, còn không chịu thừa nhận.”