Chuyện Thường Ngày Ở Cư Xá Phủ Khai Phong

Chương 299 : Bóng trắng

Ngày đăng: 13:49 18/04/20


Mục Nam Đình cũng bất đắc dĩ. Mấy ngày nay hắn đều bị Nghê Diệp Tâm chọc ghẹo, cảm giác Nghê Diệp Tâm đã đem mình trở thành công cụ tiêu khiển.



Một người giữ cửa khác kỳ quái nhìn bọn họ, tựa hồ không hiểu cái gì mà tín vật đính ước.



Mọi người đứng ở cổng thôn trang đợi trong chốc lát. Mục Nam Đình lạnh sắp thành băng, nhịn không được giậm giậm chân.



Nghê Diệp Tâm nói:



"Trên núi đều là tuyết, sẽ không đột nhiên tuyết lở chứ?"



Mục Nam Đình hoảng sợ, cảm thấy không trùng hợp như vậy chứ. Lục Duyên nhìn Mục Nam Đình, nhịn không được nói:



"Nghê đại nhân là nói giỡn."



Mục Nam Đình cũng cảm thấy vậy.



Nghê Diệp Tâm chết bầm tuyệt đối lại đang chọc ghẹo ta!



Trên núi này tuy rằng tuyết rất dày, bất quá thoạt nhìn hẳn là sẽ không xuất hiện tuyết lở. Dù sao ở chỗ này còn có một tòa sơn trang rất lớn, nếu có tuyết lở, chỉ sợ sơn trang đã sớm không có người ở.



Bọn họ đợi một hồi lâu, cửa lớn sơn trang rốt cuộc mở ra, từ bên trong đi ra chính là người vừa rồi đi vào bẩm báo. Sau đó thực mau lại ra vài người, đi ở cuối cùng chính là một vị trung niên, thoạt nhìn hơn bốn mươi tuổi.



Vị trung niên ra tới, nói:



"Nửa khối ngọc bội là của người nào?"



Lục Duyên đánh giá vị trung niên, nói:



"Là của ta."



"Thì ra ngươi muốn gặp trang chủ, ta là sư huynh của hắn."



Vị trung niên ngữ khí xem như khách khí, nói:



"Chỉ là không khéo, vài ngày trước hắn đã xuống núi, nói là muốn đi làm một việc quan trọng, vội vã đi rồi."



"Đi rồi?"



Lục Duyên nhíu nhíu mày, thật sự là quá không khéo.



Vị trung niên nói:



"Bất quá tính toán ngày cũng sắp trở lại. Các ngươi đường xa đến, nếu đồng ý, có thể ở thôn trang đợi hai ngày, chờ hắn trở về lại nói."



Lục Duyên nhìn thoáng qua Mộ Dung Trường Tình, tựa hồ là trưng cầu ý kiến của Mộ Dung Trường Tình.



Mộ Dung Trường Tình không nói gì, Nghê Diệp Tâm lại nói chuyện.



"Hay là chúng ta đi vào nghỉ ngơi một chút, ta sắp mệt chết."



Nghê Diệp Tâm nói vừa xong, Mộ Dung Trường Tình nhịn không được liền liếc nhìn một cái, nói:



"Ngươi như thế nào mệt chết? Thời điểm lên núi hai chân cũng chưa chạm đất mà."



"Ta là lo lắng mọi người mệt!"



"......"



Đích xác, mọi người một đường bò lên trên núi đều đã rất mệt. Đặc biệt đường núi rất khó đi, giờ bắt bọn họ bò xuống núi chỉ sợ mọi người đều sẽ không vui.


Mục Nam Đình ngẩng đầu nhìn, cảm thấy Lục Duyên thật cao, cũng thực phiền, nói:



"Ngươi làm cái gì?"



"Dù sao ngươi cũng ngủ không được..."



Lục Duyên cúi đầu, nói tiếp:



"Ta muốn làm chuyện lần trước."



Lục Duyên quả thực chính là ăn một lần nhớ mãi. Tuy rằng hai người chỉ làm một lần, bất quá Lục Duyên cảm thấy cảm giác đó thật sự là quá tốt. Suy nghĩ một chút liền khiến cho hắn xúc động.



Mục Nam Đình nhìn đôi mắt tràn ngập dục vọng kia, tức khắc lông tơ dựng ngược lên. Lần đó cho Mục Nam Đình ký ức không tốt, mông đau đến muốn chết, nhớ tới liền cảm thấy đau nhói.



Mục Nam Đình nói:



"Vậy a, lúc này ta muốn làm ngươi. Là ta muốn làm ngươi, không phải ta ở mặt trên."



"Vì sao?"



Mục Nam Đình thiếu chút nữa bị hắn làm tức chết, nói:



"Một người một lần cũng nên đến ta ở mặt trên chứ?"



"Lần trước ngươi đã ở mặt trên."



"Ngươi đừng cùng ta nghiền ngẫm từng chữ một. Dù sao lần này ta muốn làm ngươi. Kỹ thuật của ngươi quá kém làm mông ta đau."



"Nhưng rõ ràng ngươi lần trước cũng thực thoải mái, vì cái gì không thừa nhận?"



Mục Nam Đình đặc biệt muốn nhào qua cắn hắn.



"Ta bị chảy máu, thoải mái ở đâu? Ngươi nói cho ta nghe."



Lục Duyên cười nhẹ một tiếng, nói:



"Ngươi cuối cùng chính là tự mình lắc mông ở trên người ta......"



Mục Nam Đình sửng sốt, sau đó lập tức liền bưng kín miệng hắn, cảm thấy thẹn không còn mặt mũi gặp người.



Hai người vì vấn đề trên dưới mà tranh chấp trong chốc lát. Mục Nam Đình bực mình, dứt khoát nhào qua cắn hắn, hai người đều ngã vào giường.



Mục Nam Đình cảm thấy phải dùng kỹ thuật của bản thân đem Lục Duyên làm cho dễ bảo, nếu không sợ trong chốc lát lại không được.



Chỉ là Mục Nam Đình còn đang ra sức, đột nhiên liền cảm giác Lục Duyên thế nhưng ngấm ngầm giở trò. Lục Duyên đã dùng ngón tay đem cao lạnh đưa vào phía dưới. Hơn nữa trong thuốc cao thế nhưng còn có một ít hiệu quả giục tình.



Mục Nam Đình nháy mắt liền choáng váng, nghiến răng nghiến lợi nói:



"Ngươi...... Ngươi từ đâu lấy ra loại đồ vật này!"



Lục Duyên nói:



"Thân thể ngươi hình như đang run run."



"Câm miệng."



Mục Nam Đình cắn răng mới nói.



"Là Nghê đại nhân nói ta cho ngươi dùng"