Chuyện Thường Ngày Ở Cư Xá Phủ Khai Phong

Chương 305 : Dùng trí

Ngày đăng: 13:49 18/04/20


Sắc trời âm trầm, Mộ Dung Trường Tình ở trong sân đốt lửa để nướng thịt cho Nghê Diệp Tâm ăn. Bất quá khi Mục Nam Đình ra tới, Nghê Diệp Tâm đã ăn xong, chỉ còn lại một sân đầy mùi hương chưa tan.



Nghê Diệp Tâm ăn rất nhiều thịt, cuối cùng đã đỡ thèm, hơn nữa cũng ăn đến ấm áp lên, cả người đều nóng hổi, cũng không muốn về phòng nghỉ ngơi, dứt khoát liền ở trong sân.



Mục Nam Đình ra tới còn nhìn thấy đống lửa, bất quá một chút thịt cũng đã không còn. Mục Nam Đình nói:



"Các ngươi ăn thịt sao không chừa cho ta một chút?"



Nghê Diệp Tâm nói:



"Dù sao ngươi rất bận nha, chúng ta không tiện quấy rầy."



Cừu Vô Nhất cũng ngồi ở ghế bên cạnh, nghe được Nghê Diệp Tâm nói, chống tay nhảy lên đứng trên ghế, còn chớp mắt nói:



"Ta vốn dĩ muốn đưa chút thịt cho Mục đại ca, nhưng phụ thân nói Mục đại ca đang bận, không có thời gian ăn."



Mục Nam Đình nghe xong càng trừng mắt. Hiện tại hắn chỉ có thể hít sâu hai hơi. Trong không khí mùi thịt nướng vẫn thực nồng đậm, càng ngửi càng cảm thấy mình đáng thương.



Nghê Diệp Tâm nghe Cừu Vô Nhất ngọt ngào kêu mình là phụ thân, tức khắc cảm thấy rất có thành tựu, vui vẻ duỗi tay vẫy vẫy kêu Cừu Vô Nhất lại gần.



Cừu Vô Nhất tung ta tung tăng chạy qua, Nghê Diệp Tâm vỗ vỗ đỉnh đầu nó, cười nói:



"Nhất Nhất, mẫu thân nướng thịt ăn ngon không?"



"Ăn ngon."



Cừu Vô Nhất lập tức trả lời.



"......"



Thịt tất nhiên là Mộ Dung Trường Tình nướng, bởi vì kinh nghiệm nướng thịt của Nghê Diệp Tâm không được, tuy rằng nướng xong rồi có thể ăn, nhưng cũng không ngon. Cho nên Mộ Dung Trường Tình từ lúc bắt đầu, một mình ôm lấy mọi việc. Nghê Diệp Tâm cũng chỉ ngồi ở bên cạnh ăn.



Lúc này Nghê Diệp Tâm ăn xong rồi, liền bắt đầu lấy Mộ Dung Trường Tình trêu ghẹo.



Mục Nam Đình cảm thấy mình đã đói bụng đến không chịu nổi, hơn nữa thèm muốn chết. Kết quả còn phải xem Nghê Diệp Tâm cùng Mộ Dung Trường Tình ở bên kia ân ân ái ái.



Quả thực không có thiên lý a!



Mộ Dung Trường Tình dứt khoát vỗ một cái lên mông Nghê Diệp Tâm, nói:



"Ngươi cũng ăn uống no đủ, mau về phòng ngủ."



"Đại hiệp cho rằng nuôi heo sao? Ăn xong liền ngủ, tỉnh ngủ liền ăn?"



Mộ Dung Trường Tình cười một tiếng, không có phản bác.



Buổi tối bọn họ chuẩn bị đi nhìn trộm thi thể trang chủ, cũng không có thời gian bao lâu, hiện tại cần dưỡng tinh thần.



Mộ Dung Trường Tình đem lửa trong sân dập tắt, sau đó xách Nghê Diệp Tâm về phòng đi ngủ.



Tuy rằng Nghê Diệp Tâm trong miệng kêu loại này là phương thức nuôi heo. Bất quá ăn no uống đã, bên ngoài sắc trời còn hôn hôn trầm trầm, đích xác thích hợp ở trong phòng ngủ.



Mộ Dung Trường Tình đem người vào phòng áp trên giường, nói:



"Ngươi không ngủ được ta liền khiến ngươi khỏi ngủ."



Nghê Diệp Tâm vội vàng lôi kéo chăn, sau đó trở mình liền nhắm mắt.



Đêm qua hai người cũng không ngủ ngon, lúc này Nghê Diệp Tâm tuy rằng còn có chút hưng phấn, bất quá nhắm mắt lại trong chốc lát liền thật sự ngủ rồi.



Mục Nam Đình không ăn được món thịt nướng, cũng chỉ có thể về phòng đi ngủ.



Buổi chiều đã qua hơn phân nửa, mặt trời sắp lặn, Nghê Diệp Tâm lúc này mới vừa ngủ một chút, liền nghe được bên ngoài có âm thanh ầm ĩ.



Nghê Diệp Tâm xoa xoa đôi mắt, nói:



"Làm sao vậy? Lại xảy ra sự tình gì, bên ngoài sao ồn như vậy."


"Ta sao biết, chỉ là nghe nói mang đến chỗ sư bá của bọn họ thôi. Không biết sư bá sẽ xử lý thi thể kia như thế nào."



Lục Duyên nói:



"Tin tức ngươi nghe được có đáng tin hay không? Không phải là có người nói vô căn cứ chứ?"



"Phi. Đương nhiên đáng tin cậy."



Nghê Diệp Tâm nói:



"Ta cảm thấy cũng nên tin. Dù sao chính là Mục thiếu hiệp hy sinh sắc tướng mới đổi lấy tin tức này."



Mục Nam Đình trừng mắt.



Lục Duyên nói:



"Ta chưa từng nhìn thấy trong sơn trang có nữ đệ tử?"



Nghê Diệp Tâm vội vàng nói:



"Đúng vậy, ta cũng không nhìn thấy."



"Đó là các ngươi quá ngốc, đương nhiên có."



Mục Nam Đình nói, hai nữ đệ tử là người chuyên môn chăm sóc Tam sư cô, ngày thường cũng không thường xuyên ở bên ngoài đi lại, cho nên bọn họ không nhìn thấy.



Nghê Diệp Tâm tò mò hỏi:



"Tam sư cô là ai?"



Mục Nam Đình nói:



"Nam nhân trung niên là đại sư huynh. Trang chủ là nhị sư huynh. Họ còn có một tam sư muội. Các ngươi có nhớ lúc trước ta đã nói nhìn thấy nữ nhân giống quỷ không?"



Nghê Diệp Tâm lập tức nhớ tới.



"Ngươi là nói nữ nhân kia?"



"Đúng vậy, chính là nữ nhân kia, là Tam sư cô của bọn họ. Nghe nói là luyện công vô ý tẩu hỏa nhập ma, khiến cho tinh thần không bình thường, cả ngày điên điên khùng khùng, cho nên không cho gặp người ngoài. Bất quá nữ nhân này công phu lợi hại, thường xuyên thừa dịp nữ đệ tử chiếu cố nàng không chú ý liền lén đi ra ngoài."



Mấy người họ đều gặp qua nữ nhân kia. Lúc trước Nghê Diệp Tâm cùng Mộ Dung Trường Tình cũng nghe nói nữ nhân kia là bởi vì tẩu hỏa nhập ma cho nên thần chí không rõ. Nhưng Mộ Dung Trường Tình nói cũng không giống bị như vậy.



Nghê Diệp Tâm nói:



"Xem ra chúng ta buổi tối không chỉ là phải đi xem thi thể trang chủ, còn phải đi nhìn thi thể mới."



Vừa tìm được thi thể đưa đến chỗ nam nhân trung niên. Bất quá cũng không biết xử lý như thế nào, sau đó sơn trang lại lặng yên không một tiếng động.



Cho đến trời tối, trong sơn trang cũng không có sự tình gì phát sinh.



Thời điểm buổi chiều tối có người tới đưa cơm, nhưng thật ra cơm vẫn nhạt nhẽo vô vị. Nghê Diệp Tâm muốn nhân cơ hội hỏi thăm một chút, nhưng đệ tử kia lạnh như băng, chỉ là nói một câu không biết, sau đó liền rời đi. Từ đầu tới đuôi biểu tình gì cũng không có. Nghê Diệp Tâm nâng quai hàm, dùng chiếc đũa gõ gõ miệng chén.



Mộ Dung Trường Tình liếc mắt một cái, nói:



"Ăn cơm đi. Có phải buổi trưa ăn quá nhiều hay không?"



Nghê Diệp Tâm thật ra đã ăn quá nhiều, hiện tại cũng không cảm thấy đói. Nghê Diệp Tâm thở dài.



"Ai. Xem ra mị lực của ta không có bằng Mục thiếu hiệp."



Nghê Diệp Tâm bỗng nhiên nói như vậy, tất cả mọi người đều dừng đũa nhìn qua.



Mục Nam Đình thiếu chút nữa bị sặc, cảm thấy mình vô duyên vô cớ bị hại.



Nghê Diệp Tâm lại nói:



"Mục thiếu hiệp dùng mỹ nhân kế rất thành công. Nhìn xem ta vừa rồi đến gần đệ tử kia, đệ tử kia căn bản không để ý ta."