Chuyện Thường Ngày Ở Cư Xá Phủ Khai Phong

Chương 310 : Giả điên

Ngày đăng: 13:49 18/04/20


Thoạt nhìn bọn họ là bị ép thoái ẩn giang hồ, tránh ở trên núi đầy tuyết này. Hộp gỗ hình như là cho một cơ hội để trang chủ nhìn thấy hy vọng. Nhưng nam nhân trung niên lại không cho rằng như vậy. Hắn cảm thấy hộp gỗ chỉ là một ác mộng. Vốn dĩ ác mộng đã kết thúc, nhưng ai ngờ sau mười năm lại bắt đầu lại rồi.



Nam nhân trung niên nói đến đây, phi thường kích động.



“Ta nói với hắn đồ vật kia không tốt. Ta đã cảnh cáo hắn, nhưng hắn không nghe. Mấy cái hộp khủng khiếp hơn so với bất cứ thứ gì kinh khủng. Hại chết không biết bao nhiêu người. Hắn lại vẫn cứ chấp mê bất ngộ. Hiện tại hay rồi, hay rồi, hắn cũng bị người ta giết chết. Tuyệt đối là vì những cái hộp đó. Hắn cuối cùng đã biết ta nói chính xác, nhưng mà... nhưng mà…”



Nam nhân trung niên kích động. Tất cả mọi người đều dùng ánh mắt lộ vẻ kỳ quái nhìn hắn.



Hô hấp trở nên dồn dập, nam nhân trung niên dùng một thời gian thật dài mới bình tĩnh trở lại. Thở dốc xong, hắn lại nhàn nhạt nói:



“Ta đã khuyên hắn. Ha ha... Còn các ngươi, ta biết các ngươi cũng đang tìm những cái hộp gỗ đó phải không? Ta nhìn biểu tình liền biết. Như vậy ngày chết của các ngươi cũng không xa!”



Mục Nam Đình là người đầu tiên không cao hứng lên tiếng.



“Chúng ta tìm hộp gỗ vì chúng ta có lý do, lại không phải ai cũng ham bảo tàng. Ngươi sao biết chúng ta cách ngày chết không xa?”



Nam nhân trung niên cười ha hả, nói:



“Đúng vậy, ngươi không ham những cái đó, nhưng có bao nhiêu người ham thứ đó. Bọn họ sẽ giống sói đói. Bị bọn họ xem là kẻ địch thì các ngươi đều bị xé nát.”



Nghê Diệp Tâm chỉ là nói:



“Xem ra, ngươi biết rất nhiều.”



Nam nhân trung niên ngẩng đầu, nói:



“Cho nên ta biết hộp gỗ có bao nhiêu nguy hiểm.”



Nghê Diệp Tâm nói:



“Cho nên điều ngươi nói không nhất định đều đúng. Bất quá có một chuyện ta cảm thấy ngươi nói có thể là đúng. Sư đệ ngươi chết có khả năng liên quan hộp gỗ.”



Mộ Dung Trường Tình nhíu nhíu mày, nói:



“Ngươi sao biết?”



Nghê Diệp Tâm nói:



“Đại hiệp nghĩ đi, chỗ bọn họ qua mười năm đều bình an không có việc gì, đột nhiên liền xảy ra chuyện. Trang chủ bị chết bởi chính Trảo Công đã thất truyền của bổn môn. Thoạt nhìn không giống như là không có mục đích không có nguyên nhân mà bị giết chết. Đã có mục đích có nguyên nhân, như vậy nguyên nhân cùng mục đích là cái gì? Vậy điều kiện cùng cơ hội tất yếu gì mà trang chủ đột nhiên bị hại?”



Mọi người đều nghe Nghê Diệp Tâm nói, bất quá cũng đều là vẻ mặt mê mang, có cảm giác vòng vo hồ đồ. Ngay cả nam nhân trung niên cũng nhìn chằm chằm.



Nghê Diệp Tâm lại nói:



“Có lẽ chính là hộp gỗ, còn có việc trang chủ muốn rời khỏi sơn trang.”



Mộ Dung Trường Tình nói:



“Đây là cơ hội ngươi nói?”



“Đúng vậy.”



Mười năm nay trong sơn trang đều bình thường. Đột nhiên trang chủ chết. Mà gần đây việc không bình thường cũng chỉ có hộp gỗ cùng trang chủ đột nhiên muốn xuống núi. Mà hai việc này kỳ thật vốn dĩ chính là một việc. Bởi vì trang chủ nghe nói về chuyện hộp gỗ mới đột nhiên muốn xuống núi. Vốn dĩ chính là có quan hệ nhân quả.



“Việc trang chủ muốn rời khỏi nơi này có bao nhiêu người biết?”



Nam nhân trung niên lộ ra biểu tình khó xử.



“Chỉ sợ biết không ít.”



Bởi vì lúc trước nam nhân trung niên cùng trang chủ cãi nhau rất nhiều lần, cho nên không ít đệ tử đều biết việc này. Kỳ thật có rất nhiều đệ tử cũng muốn xuống núi. Vì nơi này điều kiện không có tốt cho nên bọn họ đều hy vọng trang chủ có thể dẫn bọn họ xuống núi.



Nam nhân trung niên cũng nghe thấy những đệ tử bàn luận ở sau lưng, bất quá đều bị nam nhân trung niên quở trách qua.



Như vậy tính ra, khả năng việc này đã không phải bí mật.



Nghê Diệp Tâm nói:



“Đầu tiên hung thủ có thể có ý đồ với hộp gỗ, cũng có thể không hy vọng trang chủ xuống núi.”



Hơn phân nửa đệ tử kỳ thật đều là hy vọng trang chủ xuống núi, như vậy có thể dẫn bọn họ theo, không cần ở chỗ này chịu khổ. Cho nên có thể nói, nam nhân trung niên đúng là không biết trừ chính mình ra, còn có người nào không hy vọng sư đệ hắn xuống núi.



Nam nhân trung niên cau mày, cẩn thận tự hỏi, sau đó đột nhiên tròng mắt xoay chuyển, bất quá cũng không có nói gì.



Mộ Dung Trường Tình híp mắt nhìn hắn, biểu tình kia đều bị nhìn thấy.



Nghê Diệp Tâm nhìn nhìn sắc trời, nói:




“Ta chính là tận lực. Các ngươi không biết, ta vừa rồi dùng hết nước miếng. Nếu bọn họ không tin, ta cũng không có biện pháp.”



Nghê Diệp Tâm nói:



“Ta cảm thấy bọn họ tin.”



“Ngươi làm sao mà biết được?”



Mục Nam Đình kỳ quái hỏi. Nghê Diệp Tâm nói:



“Ngươi vừa rồi không ở đây cho nên khẳng định không biết. Vừa rồi có hai đệ tử đưa cơm sáng cho chúng ta. Trước kia đệ tử ở đây đều vẻ mặt lạnh như băng, bất quá hôm nay không giống vậy nha. Hai người này đều cười tủm tỉm, giống như có chuyện tốt.”



Mục Nam Đình nhướng mày.



Nghê Diệp Tâm tiếp tục nói:



“Bọn họ không biết đã ở đây bao lâu, vẫn luôn không thể xuống núi. Có lẽ nghe được lời đồn của ngươi, cảm thấy bọn họ rốt cuộc có cơ rời khỏi núi tuyết này, cho nên vui vẻ.”



Mục Nam Đình cười, nói:



“Ta nói mà, ta ra tay tuyệt đối không có vấn đề.”



Lục Duyên hỏi.



“Vậy kế tiếp thì sao?”



Nghê Diệp Tâm trả lời.



“Kế tiếp liền giao cho bọn ta.”



Mọi người ăn cơm sáng, sau đó Nghê Diệp Tâm liền bắt đầu phân phối công tác.



Cừu Vô Tự bị phái đi giám sát nữ nhân điên điên khùng khùng. Bất quá không thể thật chặt, không thể để nữ nhân kia phát hiện.



Nghê Diệp Tâm cùng Mộ Dung Trường Tình đi giám sát nam nhân trung niên, đương nhiên cũng là âm thầm giám sát.



Mà Cừu Vô Nhất, Cốc Triệu Kinh, Mục Nam Đình cùng Lục Duyên cũng có nhiệm vụ. Họ cần làm cho người ngoài nghĩ tất cả mọi người đều chỗ này, không thể để cho người khác nhìn ra bọn họ có người đột nhiên biến mất.



Mục Nam Đình lại không vui. Bốn người bọn họ lại bị sai làm việc. Kỳ thật rất nhẹ nhàng, so với đi ngồi xổm khỏe hơn nhiều.



Cơm trưa tất cả mọi người đều chưa kịp ăn, Nghê Diệp Tâm cùng Mộ Dung Trường Tình liền đi trước. Mà Cừu Vô Tự cũng một người rời đi.



Mộ Dung Trường Tình mang theo Nghê Diệp Tâm đi đến chỗ của nam nhân trung niên.



Ngày hôm qua cả đêm không ngủ, nam nhân trung niên thế nhưng cũng không có ý muốn ngủ. Hắn chỉ ngồi một mình ở trong phòng, vẫn không có đi ra.



Nghê Diệp Tâm ở trên nóc nhà hết nằm lại bò, bò mệt mỏi thì ngồi, ngồi mệt mỏi lại nằm.



Mộ Dung Trường Tình có điểm bất đắc dĩ, nói:



“Suỵt, khẽ thôi, cẩn thận bị phát hiện.”



Mộ Dung Trường Tình võ công cao bậc này, nếu đi giám sát mà bị phát hiện, chỉ sợ bị người cười chết.



Nghê Diệp Tâm xoa xoa lỗ tai, nói:



“Đại hiệp, không cần hướng lỗ tai ta thổi, thực ngứa a.”



“Ngươi thành thật đi.”



“Không được a, mông ngồi đến đau.”



“Vậy ngồi xổm.”



“Thực dễ tê chân, hơn nữa đại hiệp cũng đừng ngồi xổm lâu, bị trĩ thì làm sao đây?”



“……”



Mộ Dung Trường Tình thật sự thấy Nghê Diệp Tâm lại nói nhảm.



Nghê Diệp Tâm lại muốn nói, Mộ Dung Trường Tình đột nhiên bưng kín miệng, làm động tác im lặng.



Nghê Diệp Tâm chớp chớp mắt, nhìn Mộ Dung Trường Tình, rồi cúi đầu nhìn.



Qua vài giây, cửa phòng “kẽo kẹt” một tiếng mở ra. Nam nhân trung niên từ bên trong đi ra, không biết muốn đi đâu.