Chuyện Thường Ngày Ở Cư Xá Phủ Khai Phong

Chương 315 : Ấn tượng mơ hồ

Ngày đăng: 13:50 18/04/20


Nghê Diệp Tâm nói:



“Độc mà Cừu Trưởng lão trúng chính là mãn tính. Vậy chứng minh rất có khả năng bên cạnh Cừu Trưởng lão có nội gián. Nội gián có thể ở hai đầu bờ ruộng không? Tốt nhất phải tìm ra.”



Mộ Dung Trường Tình cũng nhớ rõ việc này. Cừu Vô Tự đã không còn đáng ngại, tuy rằng chưa có hoàn toàn khỏi hẳn, nhưng cũng coi như đã tốt. Thuốc giải là Vô Chính đưa cho, phân lượng đã đủ dùng rồi.



Mộ Dung Trường Tình nói:



“Ăn xong ta mang ngươi đi tìm mấy người Cừu Vô Tự.”



Nghê Diệp Tâm gật gật đầu, sau đó liền cúi đầu chuyên tâm ăn cơm.



Mộ Dung Trường Tình cung cấp một ngày ba bữa, thức ăn ngon không lời gì để nói. Tuy rằng không giống như trong hoàng cung mỗi bữa phải có rất nhiều món ăn. Nhưng ở đây mỗi một món đồ ăn đều rất ngon, hơn cả tửu lâu bên ngoài nhiều. Nghê Diệp Tâm ăn tới mặt mày hớn hở, bữa sáng liền ăn đến đi không nổi.



Ăn xong, Mộ Dung Trường Tình mang theo Nghê Diệp Tâm đi tìm mấy người Cừu Vô Tự.



Cừu Vô Tự đã nhiều ngày phải liên tục tìm hộp gỗ, nhưng cũng chưa có tìm được.



Nghê Diệp Tâm nói:



“Hộp gỗ rốt cuộc ở nơi nào?”



Mộ Dung Trường Tình cau mày, nói:



“Ta nhớ rõ ở nơi nào đó trong kho hoặc là thư phòng.”



Mộ Dung Trường Tình tuy nói kho, kỳ thật là nơi chất đống những thứ tốt. Mà thư phòng cũng không giống thư phòng nhà người thường, mà chất đống bí tịch võ công.



“Vậy không có quá khó tìm chứ?”



Mộ Dung Trường Tình nhướng mày. Nghê Diệp Tâm đi theo hắn rẽ trái rẽ phải, sau đó đi thẳng phía trước. Đi đến chân Nghê Diệp Tâm mỏi mệt, Mộ Dung Trường Tình mới nói sắp tới rồi.



“Ta cảm thấy nơi này có thể dùng ngựa để di chuyển.”



“Đệ tử nói Cừu Vô Tự hẳn là ở chỗ này.”



Nghê Diệp Tâm đẩy cửa phòng ra, đi vào, tức khắc liền nhìn thấy đều là sách. Gian phòng này tuyệt đối là thư phòng mà Mộ Dung Trường Tình nói. Có thể nói còn lớn hơn sân bóng, quả thực đồ sộ không thể tả, mà phòng này chỉ là một trong các thư phòng mà thôi.



Thư phòng toàn là những cái kệ. Nhiều kệ dùng vải màu trắng che lại, vừa nhìn vào có điểm giống như là nhà xác. Nơi này lại không có ánh mặt trời chiếu vào, nên cho cảm giác thật âm trầm.



Nghê Diệp Tâm nói:



“Dùng nhiều vải bố trắng che đậy tuyệt đối là bởi vì đại hiệp?”



Mộ Dung Trường Tình nhướng mày, không nói gì, bất quá xem như xác nhận.



Nơi này có rất nhiều kệ. Đa số đều chứa sách ít khi có người lật xem. Mộ Dung Trường Tình lại có thói ở sạch, nên dứt khoát lệnh người đem vải bố trắng che những cái kệ lại. Như vậy cũng dễ quét tước. Cơ hồ mỗi ngày đều sẽ có người lại đây quét tước, làm vậy thư phòng cũng không nhiễm một hạt bụi.



Nghê Diệp Tâm xem đến nghẹn họng, nhìn trân trối, cảm giác nơi này càng giống mê cung. Bởi vì kệ sắp xếp rất kỳ quái, cũng không phải ngay hàng thẳng lối như bình thường.



Mộ Dung Trường Tình nhìn ra nghi vấn của Nghê Diệp Tâm, nói:



“Nơi này kệ sách là dựa theo kỳ môn độn giáp cùng tinh tú sắp xếp.”



“Xem ra ta phải nắm chặt tay đại hiệp, bằng không đi lạc liền ra không được.”



Mộ Dung Trường Tình nắm tay Nghê Diệp Tâm, nói:



“Theo ta, Cừu Vô Tự hẳn là ở bên trong.”



“Làm sao mà biết được? Hắn không chừng có khả năng ở bên kia.”



Mộ Dung Trường Tình cười nói:



“Bởi vì ta nghe được tiếng hít thở.”



Cừu Vô Tự lúc này thở dốc như trâu, mệt đến thở hổn hển. Mà không chỉ là hắn, Cừu Vô Nhất cùng Cốc Triệu Kinh cũng ở đây.



Cừu Vô Tự cùng Cốc Triệu Kinh đều mệt đến sắc mặt đỏ bừng. Cừu Vô Nhất đặc biệt có tinh thần, giẫm lên kệ nhảy nhót lung tung, quả thực như con khỉ nhỏ.
“Ngươi sẽ không thích đâu. Bên kia thường xuyên có báo xuất hiện, ngươi ứng phó không nổi.”



“……”



Nghê Diệp Tâm không nói, Cừu Vô Nhất chân thành nói:



“Không cần sợ, con báo cũng thực đáng yêu! Không ăn người.”



“……”



Nghê Diệp Tâm cảm thấy mức độ đáng tin cậy trong lời nói của Cừu Vô Nhất không cao. Con báo sao không ăn thịt người, nghe thôi đã đủ đáng sợ.



Cừu Vô Nhất quơ tay qua lại, đem hết toàn lực khoa tay múa chân tả cho Nghê Diệp Tâm biết con báo vừa hiền lành vừa đáng yêu cỡ nào. Bất quá theo trực giác, Nghê Diệp Tâm thấy kinh khủng, cảm giác Cừu Vô Nhất không hổ là lớn lên trong Ma giáo. Đáng yêu của nó không hề giống bình thường.



Cốc Triệu Kinh nhìn thấy Cừu Vô Nhất nhảy qua nhảy lại cảm thấy rất đáng yêu.



Ở ngay lúc này, đột nhiên có tiếng bước chân lại đây, đặc biệt nhẹ nhàng có tiết tấu.



Nghê Diệp Tâm liền nhìn thấy một tiểu cô nương vui vẻ đi tới. Đó chính là tiểu cô nương đáng yêu ngày hôm qua.



“Giáo chủ.”



Tiểu cô nương nhảy nhót tiến vào, trong tay còn cầm một chồng sách. Số sách còn muốn cao hơn tiểu cô nương. Nghê Diệp Tâm nghĩ những cuốn sách đó đổ xuống khẳng định sẽ đè tiểu cô nương ở dưới.



Bất quá tiểu cô nương đi phi thường vững chắc. Đến trước mặt Mộ Dung Trường Tình, nàng liền đem sách trong tay đưa ra, nói:



“Giáo chủ, đây là sổ sách gia gia muốn ta đưa lại đây. Sổ sách ghi lại thu chi trong giáo thời gian gần đây, gia gia thỉnh Giáo chủ xem qua.”



Mộ Dung Trường Tình vừa thấy những sổ sách đó liền đau đầu, phất phất tay, nói:



“Trước cứ để ở phòng ta, có thời gian ta liền xem.”



Đại trưởng lão chủ yếu quản lý toàn bộ tài chính trong giáo. Tất cả mọi người trong Ma giáo không lo ăn không lo uống, Đại Trưởng lão cũng thực sự lợi hại.



Tiểu cô nương đáp ứng, sau đó cầm sổ sách một tay, tay khác lôi kéo Cừu Vô Nhất đứng bên cạnh, nói:



“Nhất Nhất, chúng ta đi chơi nha. Mấy ngày trước ca ca mang về cho ta mấy thứ mới lạ. Chúng ta có thể đi chơi trò gia đình, ta phải làm nương tử của ngươi.”



Cừu Vô Nhất vội vàng xua tay, thực đứng đắn nói:



“Không được, không được, trong chốc lát ta phải tiếp tục hỗ trợ tìm đồ vật, không có thời gian chơi. Huống hồ, ta có thê tử rồi, không thể cùng ngươi chơi trò kia.”



Tiểu cô nương vừa nghe không vui, bĩu môi, nói:



“Ngươi có thê tử khi nào, gạt người!”



Cừu Vô Nhất nghiêm trang lôi kéo tay Cốc Triệu Kinh, chỉ vào Cốc Triệu Kinh nói:



“Chính là Triệu Kinh ca ca nha.”



Cốc Triệu Kinh nào nghĩ đến còn có chuyện này xảy ra. Nghe được Cừu Vô Nhất nói, đầu tiên hắn sửng sốt, ngay sau đó có chút ngượng ngùng.



Nghê Diệp Tâm ở bên cạnh nhìn, thiếu chút nữa cười vỡ bụng, cảm giác thật sự là quá thú vị.



Tiểu cô nương nói:



“Ngươi là gạt người. Hắn là nam nhân nha, không thể làm thê tử của ngươi.”



Cừu Vô Nhất nói:



“Như thế nào không thể. Thê tử của Giáo chủ ca ca cũng là nam nhân nha.”



Cừu Vô Nhất nói, lại chỉ vào Nghê Diệp Tâm.



Nghê Diệp Tâm chính là đang vụng trộm cười, nào nghĩ đến chiến hỏa đột nhiên lập tức liền đốt tới trên người mình.



Tiểu cô nương liếc mắt nhìn Cốc Triệu Kinh một cái, rồi nhìn Nghê Diệp Tâm một cái, lại nhìn Mộ Dung Trường Tình một cái, sau đó đột nhiên “Oa” một tiếng, liền khóc lóc bỏ chạy……