Chuyện Thường Ngày Ở Cư Xá Phủ Khai Phong
Chương 318 : Nửa đêm xuống núi
Ngày đăng: 13:50 18/04/20
Cừu Vô Tự hiển nhiên thập phần bất đắc dĩ, nói:
"Nghê đại nhân, loại thời điểm này cũng đừng giỡn với ta."
Nghê Diệp Tâm nói:
"Ta nào có nói giỡn a. Ta rõ ràng thực nghiêm túc, có phải hay không?"
Nghê Diệp Tâm nói còn kéo cằm Mộ Dung Trường Tình để cho hắn thấy biểu tình của mình thật nghiêm túc.
Mộ Dung Trường Tình đứng dậy, thuận tiện còn đem Nghê Diệp Tâm kéo lên, nói:
"Được rồi, chúng ta đi."
Nghê Diệp Tâm bị Mộ Dung Trường Tình kéo từ phòng Thập Nữ ra ngoài.
Trời lúc này đã dần tối. Bởi vì nơi này quanh năm có tuyết, kỳ thật ban ngày cũng không có nắng chói chang, buổi tối tựa hồ đến sớm. Bọn họ bởi vì đột ngột phát sinh tình huống, bận rộn đến chiều tối.
Chỗ Thập Nữ cách khá xa chỗ Mộ Dung Trường Tình. Hai người trở về, dọc theo đường đi có thể nhìn thấy không ít đệ tử tuần tra. Nghê Diệp Tâm để ý thấy nơi này rất an toàn.
Một đường lặn lội, đặc biệt trời mờ tối đi trên tuyết cảm giác chân khó vững. Lần thứ ba Mộ Dung Trường Tình túm Nghê Diệp Tâm, nói:
"Hay là ta cõng ngươi?"
Nghê Diệp Tâm xua xua tay.
"Có nhiều người đi tuần tra, để nhiều đệ tử nhìn thấy thì không tốt. Hơn nữa không phải lập tức tới rồi sao?"
"Vậy ngươi cẩn thận nhìn dưới chân, Tuyết phủ lên đá tương đối trơn trượt."
"Ta biết, ta biết. Ta đi vẫn thực ổn, sẽ không ngã được."
Chỉ là Nghê Diệp Tâm mới vừa nói xong, liền loạng choạng như lão thái vấp ổ chăn. Chân xẹt một chút, thiếu chút nữa ngã ngồi, nện mông xuống đất.
Mộ Dung Trường Tình lại giơ tay đỡ, sau đó liền ôm để Nghê Diệp Tâm dựa vào người mình. Quả thực liền phải đem Nghê Diệp Tâm nhấc hai chân khỏi mặt đất.
Mộ Dung Trường Tình nói:
"Nói ngươi cẩn thận mà. Chỗ này đá đều trơn trượt, ngã sẽ rớt xuống vách núi."
Nghê Diệp Tâm vỗ vỗ ngực, nói:
"Không có việc gì, không có việc gì, chỉ là không cẩn thận một chút."
Nghê Diệp Tâm di chuyển một chân thấp một chân cao về phía trước. Hai người về tới phòng, lúc này trời cũng đã tối hẳn.
Mấy người còn lại ở phòng Thập Nữ trong chốc lát, cẩn thận hỏi tình huống, sau đó đều đi ra ngoài.
Cừu Vô Tự đi ra liền nói:
"Cốc thiếu hiệp, ngươi mang Nhất Nhất về phòng đi, ta còn có chuyện khác phải làm."
Cốc Triệu Kinh gật gật đầu, Cừu Vô Nhất tò mò hỏi.
"Ca ca đi đâu a?"
Cừu Vô Tự không có trả lời, chỉ là hàm hồ nói một câu "Về trước đi", sau đó liền rời khỏi.
Cừu Vô Nhất càng tò mò. Bất quá lúc này trời đã tối rồi, bọn họ cũng chưa ăn. Vừa đói vừa mệt, cho nên nó đi theo Cốc Triệu Kinh trở về phòng thôi.
Cừu Vô Tự là muốn xuống núi. Hắn từ phòng Thập Nữ ra tới, liền hướng dưới chân núi đi. Cừu Vô Tự là Trưởng lão nên có thể tùy ý ra vào, đệ tử bình thường thì không có quyền hạn này.
Cừu Vô Tự nghe xong Thập Nữ cùng Nghê Diệp Tâm nói, trong lòng có chút bất an. Những việc này tựa hồ lại có quan hệ cùng Vô Chính. Mà thái độ của Vô Chính rất mơ hồ. Kỳ thật hắn cũng rất muốn biết Vô Chính đang ở nơi nào, bất quá hắn thật sự không biết. Tuy rằng như thế, Cừu Vô Tự vẫn muốn thử thời vận.
Cừu Vô Nhất kêu phụ thân đặc biệt thuận miệng. Nó kêu Nghê Diệp Tâm là phụ thân, Cừu Vô Tự cảm thấy mỗi lần nghe đều phi thường kỳ quái.
Cừu Vô Tự nói:
"Được rồi, ta đã trở lại, chúng ta trở về thôi."
"Được."
Ba người liền đi trở về. Dọc đường đi gặp rất nhiều đệ tử tuần tra, đương nhiên cũng gặp người của Đại trưởng lão.
Đệ tử của Đại trưởng lão thấy Cừu Vô Tự chỉ là chào hỏi, sau đó vội vã đi, cũng không biết trong hồ lô bán cái gì.
Cừu Vô Tự đi một lúc liền hỏi.
"A? Nhất Nhất, chúng ta không phải trở về viện sao? Đây là đi nơi nào?"
Cừu Vô Nhất nói:
"Phụ thân nói ca ca mà trở lại, liền kêu ca ca đi qua đó. Giáo chủ ca ca cũng tìm ngươi."
Cừu Vô Tự nghe nó gọi người này là phụ thân, người kia là ca ca, tức khắc cảm thấy càng kỳ quái. Hắn cảm thấy bối phận đã loạn, giống như Nghê Diệp Tâm lớn nhất, Mộ Dung Trường Tình so với Nghê Diệp Tâm còn thấp hơn một bậc.
Mộ Dung Trường Tình cùng Nghê Diệp Tâm tìm hắn, Cừu Vô Tự cũng không thể không đi, cho nên liền đi theo Cừu Vô Nhất.
Thời điểm bọn họ đến, Nghê Diệp Tâm đang ăn cơm, ăn đến mặt mày hồng hào, trong miệng đều là thức ăn, mơ hồ nói không rõ.
"Đại hiệp... thịt này ăn ngon... không phải thịt heo... là thịt gì? Ăn ngon ơi là ngon."
Mộ Dung Trường Tình phi thường bất đắc dĩ. Hắn sợ Nghê Diệp Tâm vun đũa múa may liền đem nước sốt dính trên đũa bắn lên quần áo trắng của mình.
"A! Cừu Trưởng lão đã trở lại!"
Nghê Diệp Tâm lập tức nói. Mộ Dung Trường Tình nhàn nhạt quay đầu nhìn qua. Cừu Vô Tự, Cừu Vô Nhất cùng Cốc Triệu Kinh đều tới.
Cừu Vô Tự ngửi thấy mùi đồ ăn, tức khắc bụng đói chịu không nổi. Nhìn Nghê Diệp Tâm ăn đến bộ dáng mỹ mãn, càng có sức cuốn hút mười phần. Cừu Vô Tự đói đến da bụng dính vào da lưng.
Nghê Diệp Tâm tiếp đón Cừu Vô Tự.
"Cừu Trưởng lão, ngươi còn chưa có ăn cơm à. Mau tới đây ăn, đồ ăn rất nhiều."
Cừu Vô Tự vừa nghe, cũng không khách khí, nhanh ngồi ở bên cạnh Nghê Diệp Tâm, liền muốn động đũa ăn cơm. Trên bàn có sẵn đũa dự phòng, vừa lúc Cừu Vô Tự có thể dùng.
Chỉ là Cừu Vô Tự còn chưa có ăn, Nghê Diệp Tâm lại nói chuyện.
"Cừu Trưởng lão, hơn nửa đêm xuống núi có tìm được Vô Chính không?"
Cừu Vô Tự bị nghẹn, nhưng lại cảm thấy không nói thì không tốt lắm, liền miễn cưỡng gật gật đầu.
Nghê Diệp Tâm lại nói:
"Ta đoán đúng rồi. Bởi vì trên cổ ngươi có vài cái dấu!"
Cừu Vô Tự sửng sốt, nhanh túm túm cổ áo hướng lên trên. Bất quá thời điểm hắn túm cổ áo, Nghê Diệp Tâm chỉ vào cằm, nói:
"Cừu Trưởng lão, trên cằm cũng có."
Cừu Vô Tự lại vội vàng duỗi tay che khuất cằm, sau đó còn sờ soạng một chút.
Hắn sờ sờ, Nghê Diệp Tâm thiếu chút nữa vỗ bàn cười rộ lên. Đương nhiên không có gì trên cằm Cừu Vô Tự. Chỉ là Nghê Diệp Tâm cố ý nói như vậy mà thôi.
Cừu Vô Tự hiển nhiên là bị lừa, theo bản năng giơ tay che chắn. Nhìn thấy Nghê Diệp Tâm cười ngửa tới ngửa lui, hắn thế mới biết chính mình bị trêu chọc.