Chuyện Thường Ngày Ở Cư Xá Phủ Khai Phong

Chương 331 : Kế trong kế

Ngày đăng: 13:50 18/04/20


Nghê Diệp Tâm thật sự quá hư nhược rồi, nhưng vẫn cứ giơ tay nói:



"Lấy lại đây cho ta xem."



Cừu Vô Tự vội vàng đem những bản sao chép qua cho Nghê Diệp Tâm nhìn.



Nghê Diệp Tâm nhìn, sau đó lại đếm đếm số lượng, nói:



"Đại hiệp...... mau đem mấy tờ của chúng ta nhập vào đếm xem có phải vừa đúng chín tờ hay không?"



Mộ Dung Trường Tình đem những bản sao chép mang theo bên mình lấy ra, đặt ở cùng nhau vừa đúng chín phần.



Bất quá hộp gỗ xuất hiện không chỉ chín cái, trong đó tuyệt đối có hộp gỗ giả, mà bọn họ căn bản phân biệt không ra thật giả. Thật hay bọn họ hiện tại trong tay cũng chỉ có chín bản, không dư cũng không thiếu.



Nghê Diệp Tâm nhìn những phần bản đồ, muốn ghép lại xem có thể hợp lại được không, nhưng thiếu chút nữa lại ngất đi. Việc này làm Mộ Dung Trường Tình sợ hãi, những tờ giấy cũng bị ném ở một bên. Hắn đem người ôm chặt trong lòng ngực.



Cốc Nhụy ở bên cạnh nhìn, nói:



"Các ngươi còn do dự cái gì, mau đem thuốc cho hắn uống, chậm một chút nữa thần tiên cũng cứu không được đâu."



Nói thật ra, hiện tại mọi người đã không biết có nên tin hay không. Đó là thuốc Vô Chính đưa Cốc Nhụy mang đến, Mộ Dung Trường Tình thật sự là không dám cho Nghê Diệp Tâm uống. Tình trạng Nghê Diệp Tâm đã thực không xong.



Nghê Diệp Tâm ổn một chút lại nói:



"Đại hiệp đưa cho ta đi."



Mộ Dung Trường Tình có chút do dự, nhưng chỉ có một viên, bọn họ căn bản không có biện pháp thử, nếu đem thử lỡ như dược lượng không đủ thì sao.



Mộ Dung Trường Tình cầm viên thuốc lên, do dự một chút, vẫn là đưa tới bên môi Nghê Diệp Tâm.



Cừu Vô Tự vội vàng rót một chén nước đưa cho Mộ Dung Trường Tình. Mộ Dung Trường Tình đỡ Nghê Diệp Tâm, cho uống thuốc.



Cốc Nhụy nói:



"Yên tâm đi, hắn sẽ mau hồi phục."



Mộ Dung Trường Tình nhìn thoáng qua Cốc Nhụy, nhàn nhạt nói:



"Nếu hắn không khỏe, người thứ nhất chết chính là ngươi."



Cốc Nhụy không vui trợn trắng, bất quá nàng biết mình đánh không lại Mộ Dung Trường Tình, cho nên nghẹn không dám nói cái gì.



Nghê Diệp Tâm uống thuốc, Mộ Dung Trường Tình liền hỏi:



"Ngươi cảm giác thế nào?"



Nghê Diệp Tâm miễn cưỡng cười cười, nói:



"Lại không phải linh đan diệu dược, sao có tác dụng nhanh như vậy."



Nghê Diệp Tâm nói xong, liền nhìn Cốc Nhụy, nói:



"Cốc Nhụy, ngươi có thể nói cho ta biết là có chuyện gì không? Đây là... kế hoạch của Vô Chính?"



Cốc Nhụy nhìn Nghê Diệp Tâm, vốn dĩ muốn chạy qua, nhưng lại nhìn đến Mộ Dung Trường Tình nên không dám đi qua, chỉ là gật gật đầu, nói:



"Mộ Dung Chẩn đã phát hiện hắn giúp các ngươi, cho nên không thể không làm như vậy."



Cốc Nhụy nói xong, trong lúc nhất thời không có người nào nói gì. Cốc Nhụy sốt ruột, nói:



"Hắn là người tốt. Những gì hắn nói với các ngươi đều là thật, chỉ là..... chỉ là có lời chưa nói mà thôi. Hắn thật sự là người tốt......"



Nghê Diệp Tâm nói:




Mộ Dung Trường Tình nghe xong lại nhướng mày, vừa lúc hắn đang nắm tay phải Nghê Diệp Tâm, liền đem tay nâng lên đặt ở bên môi, hôn một chút trên mu bàn tay, nói:



“Cô nương thích, ngươi cũng thích sao?”



Nghê Diệp Tâm trợn tròn mắt. Nào nghĩ đến Mộ Dung Trường Tình học đến đâu dùng đến đó, hơn nữa hôn tương đối ôn nhu. Nghê Diệp Tâm là lần đầu được hôn mu bàn tay, tức khắc mặt đỏ thẫm, cũng không biết nói cái gì cho phải, chỉ là trừng mắt nhìn Mộ Dung Trường Tình.



Mộ Dung Trường Tình nhìn thấy, tuy rằng Nghê Diệp Tâm không nói lời nào, bất quá vừa rồi sắc mặt trắng bệch, hiện tại liền đỏ bừng, xem ra không chán ghét, xác suất thích phi thường cao. Mộ Dung Trường Tình dứt khoát lại hôn mu bàn tay, sau đó lại cúi đầu hôn cái trán.



Nghê Diệp Tâm cảm giác mình có thể là mới vừa giải độc cho nên năng lực thừa nhận không tốt lắm, cả người mơ mơ hồ hồ, thiếu chút nữa liền xấu hổ chết.



Mộ Dung Trường Tình hôn cái trán xong lại nói:



“Còn muốn hôn nơi nào?”



Thời điểm Nghê Diệp Tâm phản ứng lại sắc mặt càng đỏ, vội vàng đẩy hắn, tận lực làm chính mình tự tin mười phần nói:



“Ta lại không phải cô nương, ta không thích mấy trò đó!”



Mộ Dung Trường Tình vừa nghe liền bật cười, cúi đầu ở bên tai Nghê Diệp Tâm, nói:



“Nhưng ngươi hiện tại thân thể quá hư nhược rồi, dù tính muốn trò khác ta cũng không thể cho ngươi.”



Mộ Dung Trường Tình cố ý đè thấp giọng, nói lại ôn nhu cực kỳ, âm thanh khàn khàn lại có tính xuyên thấu cao. Tai Nghê Diệp Tâm lại đỏ, cảm thấy thẹn vạn phần, tức đến không chịu được. Nghê Diệp Tâm đẩy hắn nói:



“Tránh xa ta một chút, ai nói muốn! Đừng cố ý xuyên tạc!”



Mộ Dung Trường Tình nói:



“Ngươi nói không thích trò này, ta cho rằng ngươi thích……”



Nghê Diệp Tâm nhanh che lại miệng Mộ Dung Trường Tình, nói:



“Đại hiệp, ta sai rồi, đừng nói nữa.”



Mộ Dung Trường Tình dứt khoát hôn lòng bàn tay bịt miệng mình một chút, làm cho Nghê Diệp Tâm giống chim sợ cành cong, lúc kinh lúc rống.



Mộ Dung Trường Tình cùng Nghê Diệp Tâm náo loạn trong chốc lát, sau đó liền nói:



“Có mệt hay không? Nhắm mắt ngủ một lát? Ta ở chỗ này nhìn ngươi.”



Nghê Diệp Tâm đích xác mệt mỏi, bất quá cũng không cảm thấy khó chịu, gật gật đầu, nói:



“Đại hiệp cũng nằm xuống đi.”



Mộ Dung Trường Tình tuy rằng có chút mệt mỏi, nhưng cũng không có ý định ngủ. Hắn là ngủ không được.



Mộ Dung Trường Tình một đêm chưa chợp mắt, ôm Nghê Diệp Tâm xuống núi lại lên núi, thể lực tiêu hao không ít. Hắn lại còn lo lắng hãi hùng. Nghê Diệp Tâm biết hắn tuy rằng ngủ không được, nhưng tuyệt đối phi thường mỏi mệt. Nghê Diệp Tâm vỗ vỗ chỗ bên cạnh, nói:



“Mau tới đây gối ôm lớn, không ôm gối ta ngủ không được.”



Mộ Dung Trường Tình dứt khoát cũng không cởi quần áo, trực tiếp nằm xuống. Nghê Diệp Tâm không thể nghiêng người, vì nội tạng bị thương nhúc nhích vẫn là sẽ đau. Mộ Dung Trường Tình liền duỗi tay đem người hướng vào trong lòng ngực ôm, đem người khoanh lại, nói:



“Như vậy được rồi chưa?”



“Miễn cưỡng chấp nhận.”



“Mau nhắm mắt, nghỉ ngơi.”



Nghê Diệp Tâm gật gật đầu, chậm rãi nhắm mắt lại, giống như mới vừa nhắm mắt lại liền ngủ rồi, thoạt nhìn thật là quá mỏi mệt.



Mộ Dung Trường Tình không có nhắm mắt, nghe hô hấp của Nghê Diệp Tâm vững vàng, nhẹ nhàng thở ra. Bất quá hắn vẫn không dám nhắm mắt, vẫn luôn nhìn Nghê Diệp Tâm ngủ.