Chuyện Thường Ngày Ở Cư Xá Phủ Khai Phong
Chương 336 : Tin tưởng người khác
Ngày đăng: 13:50 18/04/20
Nghê Diệp Tâm vừa thấy sắc mặt của đệ tử thứ hai mươi bảy của Cừu Vô Tự, liền biết mình đoán trúng rồi, vì thế tùy tiện nói:
“Vậy ngươi nói cho ta nghe một chút đi, ta rất muốn nghe.”
Đệ tử thứ hai mươi bảy cảm giác một cổ khí nóng xong lên đến đỉnh đầu. Hắn hiện tại rất giống bị Nghê Diệp Tâm lột da mặt, bất quá hắn nhịn rồi lại nhịn, cuối cùng không có ra tay.
Tuy rằng hắn bắt Nghê Diệp Tâm, nhưng nếu thật sự làm Nghê Diệp Tâm bị thương tổn gì, chỉ sợ Mộ Dung Trường Tình sẽ không bỏ qua cho hắn. Một Mộ Dung Chẩn đã làm cho hắn giống như chuột chạy qua đường, cho nên hắn cũng không muốn lại gây thù chuốc oán với Mộ Dung Trường Tình, như vậy thì thật sự sống không được nữa.
Đệ tử thứ hai mươi bảy bình tĩnh nói:
“Ta chỉ là nói cho hắn, ta có thể cho hắn lên làm Giáo chủ Ma giáo.”
“Đối với Đại trưởng lão mà nói, đó thật đúng là dụ dỗ trí mạng.”
Ở thời điểm Mộ Dung Chẩn làm Giáo chủ, Đại trưởng lão đã chảy nước dãi ba thước vị trí này. Hiện tại thay đổi thành Mộ Dung Trường Tình, Đại trưởng lão không phục càng tăng. Lúc này có người vứt tới cành ôliu, lại là người bên cạnh Cừu Vô Tự, Đại trưởng lão tất nhiên sẽ tiếp thu.
Nghê Diệp Tâm nói
“Đại trưởng lão nói Cừu Vô Tự là hung thủ giết chết Địch Khánh bởi vì thời điểm Địch Khánh chết có lệnh bài của Thập Nữ ở trên người. Bất quá lệnh bài của Thập Nữ đã sớm mất. Ta nghĩ lệnh bài là ngươi đặt ở trong tay Địch Khánh phải không?”
Hai mươi bảy nhàn nhạt nói:
“Ta không có giết hắn, chỉ là mượn một cái lệnh bài đi ra ngoài mà thôi.”
“A”
Nghê Diệp Tâm bừng tỉnh ngộ, nói:
“ Quả nhiên cái chết của Địch Khánh là do Đại trưởng lão ra tay. Trách không được, trách không được. Ngươi vừa nói ta liền nghĩ thông suốt một vấn đề.”
Địch Khánh đã chết, Đại trưởng lão không la lên, cả đêm không có lên tiếng. Sau đó cách một thời gian, đột nhiên mang theo người chạy đến chất vấn Cừu Vô Tự. Khi đó Nghê Diệp Tâm cũng chất vấn Đại trưởng lão vì cái gì phát hiện Địch Khánh chết lại không tới báo ngay, ngược lại để lâu như vậy mới đến hỏi tội.
Lúc ấy Đại trưởng lão nói bọn họ nhất thời không chú ý trong tay Địch Khánh nắm lệnh bài, cho nên không có cách nào chỉ chứng là người của Cừu Vô Tự giết người.
Nhưng mà lệnh bài rất lớn, Địch Khánh không có khả năng một bàn tay cầm hết lệnh bài. Bọn họ liền phát hiện có chỗ không đúng. Đại trưởng lão tuyệt đối là đang nói dối. Nhưng Nghê Diệp Tâm không nghĩ ra Đại trưởng lão vì cái gì làm như vậy.
Hai mươi bảy vừa nói, Nghê Diệp Tâm liền minh bạch.
Địch Khánh là do Đại trưởng lão giết. Ông ta đích xác muốn giá họa cho Cừu Vô Tự. Đây có thể nói là nhất tiễn hạ song điêu, nhưng không có đầy đủ chứng cứ giá họa Cừu Vô Tự. Rồi hai mươi bảy gặp Đại trưởng lão, hắn vừa lúc có lệnh bài của Thập Nữ, cho nên liền giao cho Đại trưởng lão, dùng để vu hãm Cừu Vô Tự.
Bất quá cách này xuất hiện sơ hở thời gian, hơn nữa không phải một canh giờ hay nửa khắc, làm cho việc vu hãm trăm ngàn chỗ hở, ngược lại dẫn đến bị lửa đốt thân.
Chuyện kể ra cũng có chút phức tạp nhưng đều liên quan nhau. Đại trưởng lão cùng hai mươi bảy đều là có dính líu không thể phân.
Sự tình bắt đầu từ cái chết của Khổng Lão Thất ở phòng giam.
Khổng Lão Thất là đệ tử Đại trưởng lão, người khác đều cảm thấy hắn trung thực, cũng không biết như thế nào lại bị Đại trưởng lão nhốt vào địa lao. Nguyên nhân tất nhiên phi thường đơn giản. Bởi vì Khổng Lão Thất phát hiện bí mật của Đại trưởng lão cùng hai mươi bảy.
Khổng Lão Thất tuy rằng thoạt nhìn trung thực, bất quá ai không yêu tiền tài. Huống chi hắn phát hiện một nhược điểm khó lường liền muốn nhân cơ hội gõ một phen trúc giảng.
Khổng Lão Thất ra mặt uy hiếp Đại trưởng lão. Hắn nói chỉ là muốn một ít bạc mà thôi. Đại trưởng lão khống chế toàn bộ tài chính của Ma giáo, muốn cho Khổng Lão Thất một ít bạc thật sự không thành vấn đề. Chẳng qua Đại trưởng lão cảm thấy Khổng Lão Thất cũng không phải nhận bạc là có thể thành thật câm miệng. Cho nên, Đại trưởng lão ngoài mặt dụ dỗ, nhưng tìm cơ hội đem Khổng Lão Thất ném vào địa lao. Sau đó lại bày mưu bí mật thần không biết quỷ không hay giết chế giết Khổng Lão Thất.
Người đưa cơm bí mật giết chết Khổng Lão Thất tất nhiên là do Đại trưởng lão bày mưu đặt kế. Ông ta cho người đưa cơm không ít chỗ tốt, chờ người đưa cơm giết Khổng Lão Thất xong lại an bài cho ra khỏi Ma giáo.
Hai mươi bảy hồ nghi nhìn Nghê Diệp Tâm. Nghê Diệp Tâm nói:
“Đương nhiên ta còn có một chuyện muốn hỏi ngươi.”
Nghê Diệp Tâm dừng một chút, liền nói:
“Ta muốn biết Vô Chính cùng Mộ Dung Chẩn hiện tại ở nơi nào.”
Hai mươi bảy lộ ra biểu tình bừng tỉnh ngộ, nói:
“Mạng nhỏ của ngươi cũng không rảnh lo, còn muốn cứu Vô Chính?”
“Đương nhiên. Hắn tốt xấu gì cũng là bằng hữu của ta.”
“Ha ha... Vô Chính có xem ngươi là bằng hữu sao?”
“Ngươi sao biết không có? Dù sao có Cừu Vô Tự, hắn khẳng định cũng sẽ xem ta là bằng hữu. Dù tính không phải bằng hữu, chúng ta cũng không phải kẻ địch. Địch quá nhiều sẽ không sống tốt, tội gì chứ?”
“Ta không muốn nghe ngươi ba hoa. Ngươi cứu không được Vô Chính, cũng không ai cứu được hắn.”
Vô Chính vẫn luôn ở bên cạnh Mộ Dung Chẩn, chờ đợi Mộ Dung Chẩn ra lệnh. Đối với Mộ Dung Chẩn mà nói, hai mươi bảy kém xa Vô Chính, bởi vì Vô Chính thông minh cực kỳ, hơn nữa hiểu nhanh quyết định dứt khoát. Chính là nói nhân vật tàn nhẫn độc ác tương đối phù hợp tâm ý Mộ Dung Chẩn.
Mà hai mươi bảy thì sao, Mộ Dung Chẩn xem hai mươi bảy là đứa nhỏ chưa thành thục, vì hắn tuổi không lớn, thoạt nhìn tuy rằng kiên định nhưng không được ổn trọng.
Mộ Dung Chẩn vẫn luôn vừa lòng Vô Chính, nhưng Vô Chính lại phản bội ông ta, hậu quả có thể nghĩ.
Bất quá Nghê Diệp Tâm cũng là vì như vậy cho nên mới muốn đi cứu Vô Chính.
Nghê Diệp Tâm nói:
“Mộ Dung Chẩn biết vị trí của bản đồ chính là cấm địa Ma giáo?”
Hai mươi bảy trầm mặc trong chốc lát, vẫn là lắc lắc đầu, nói:
“Không biết.”
“Ta cũng đoán vậy. Nếu ông ta đã nhìn ra, như vậy ngươi hiện tại đã làm chuột, chứ không phải tới bắt ta.”
Mộ Dung Chẩn tuy rằng ở Ma giáo lớn lên, bất quá xem ra chưa có từng vào phía sau cánh cửa đỏ bên trong cấm địa, cho nên căn bản không biết bản đồ kỳ thật vẽ chính là nơi đó. Hiện tại có thể Mộ Dung Chẩn còn đang tìm hiểu bản đồ.
Nghê Diệp Tâm nói:
“Mộ Dung Chẩn tìm không thấy bảo tàng, Vô Chính cũng còn có thể tồn tại.”
Đích xác như thế, bất quá hai mươi bảy cũng không cảm thấy có thể thế nào, bởi vì Vô Chính hiện tại còn sống nhưng chỉ sợ cách cái chết không xa.
Nghê Diệp Tâm lập tức nói:
“Chúng ta giao dịch thì thế nào? Ngươi đáp ứng không?”
Hai mươi bảy lại nhìn thoáng qua Nghê Diệp Tâm. Lúc này trên mặt Nghê Diệp Tâm cũng không có cái gì cợt nhả, ngược lại phi thường nghiêm túc, cùng vừa rồi giống như hai người khác nhau.