Chuyện Thường Ngày Ở Cư Xá Phủ Khai Phong
Chương 342 : Kết thúc chính văn
Ngày đăng: 13:50 18/04/20
Nghê Diệp Tâm lôi kéo Mộ Dung Trường Tình trực tiếp trở về viện. Mộ Dung Trường Tình vào sân liền dứt khoát đem Nghê Diệp Tâm khiêng lên đặt ở trên vai, sau đó cõng người đi tới hồ nước nóng.
Nghê Diệp Tâm hoảng sợ, nói:
“Không phải về phòng sao?”
Mộ Dung Trường Tình bình thản nói:
“Dứt khoát trực tiếp đi tắm rửa trước, tắm rửa sạch sẽ lại trở về phòng.”
Mộ Dung Trường Tình một thân dính máu, đích xác cần nhanh đi tắm rửa sạch sẽ mới được. Bất quá Nghê Diệp Tâm bị khiêng tới hồ nước nóng, liền biết không chỉ là tắm rửa đơn giản như vậy. Bị Mộ Dung Trường Tình thành thạo lưu loát lột sạch, Nghê Diệp Tâm bị ném vào trong hồ nước ăn sạch sẽ.
Nghê Diệp Tâm tức giận muốn chết, bất quá vì không có sức lực chống cự lại sự cám dỗ, cho nên cũng không có biện pháp phản kháng.
Chờ Mộ Dung Trường Tình làm đến thần thanh khí sảng, lúc này mới tắm rửa sạch sẽ rồi ôm Nghê Diệp Tâm trở về phòng.
Khi Nghê Diệp Tâm mơ mơ màng tỉnh lại, liền nhìn thấy Mộ Dung Trường Tình ngồi ở bên cạnh.
Nghê Diệp Tâm vừa mở mắt mới nhớ tới Mộ Dung Trường Tình trên người còn có vết thương.
Vừa rồi đại hiệp ngâm mình ở trong nước nóng lâu như vậy không biết có ảnh hưởng gì không?
Nghê Diệp Tâm vội vàng bò dậy, liền đi túm Mộ Dung Trường Tình, vạch áo ra xem. Mộ Dung Trường Tình nhịn không được cười, nói:
“Còn muốn sao?”
“Muốn cái đầu quỷ.”
Nghê Diệp Tâm giơ tay muốn đi vỗ đầu Mộ Dung Trường Tình. Bất quá có thể nghĩ tốc độ Nghê Diệp Tâm không đủ mau, bị Mộ Dung Trường Tình thực nhẹ nhàng liền ngăn lại. Nghê Diệp Tâm nói:
“Để ta nhìn một chút, miệng vết thương không thể dính nước.”
Mộ Dung Trường Tình nói:
“Ta không có yếu ớt như vậy, không có việc gì đâu.”
Nghê Diệp Tâm một hai muốn xem. Mộ Dung Trường Tình không cho nhìn. Nhưng giằn co thật lâu, Nghê Diệp Tâm cũng không chịu bỏ qua, Mộ Dung Trường Tình đành phải cho Nghê Diệp Tâm xem.
Sau khi Mộ Dung Trường Tình cởi áo, Nghê Diệp Tâm liền biết Mộ Dung Trường Tình vì cái gì không cho nhìn. Trên người hắn không chỉ một chỗ bị thương, có chỗ thoạt nhìn đã được xử lý qua, bất quá còn có chỗ chưa bôi thuốc, thoạt nhìn đỏ đỏ sưng sưng.
Vừa rồi Nghê Diệp Tâm bị hơi nước của hồ nước nóng làm mờ mắt, mà căn bản cũng không có thời gian phân thần, cho nên không có chú ý. Hiện giờ nhìn rõ, Nghê Diệp Tâm quả thực muốn nổi trận lôi đình. Nghê Diệp Tâm bực tức, nói:
Nhưng lời này nói ra, Nghê Diệp Tâm liền cảm thấy không thích hợp.
Mình đang ngủ ở trên giường, là nằm phía bên trong nha. Mộ Dung Trường Tình mới là người ngủ ở bên ngoài mép giường. Vì cái gì mình sẽ từ giường lăn xuống?
Nghê Diệp Tâm xoa xoa đôi mắt, liền nhìn thấy Mộ Dung Trường Tình quần áo chỉnh tề đang nhìn mình, còn cười tủm tỉm, nụ cười rất đẹp.
Nghê Diệp Tâm thiếu chút nữa bị sắc đẹp mê hoặc. Nhưng sau khi lại nhìn chung quanh, thiếu chút nữa Nghê Diệp Tâm đã kêu to.
“Đây là nơi nào?”
Mộ Dung Trường Tình dùng ngón tay ngăn chặn môi Nghê Diệp Tâm, nói:
“Suỵt nhỏ giọng một chút.”
Nghê Diệp Tâm cẩn thận nhìn, tức khắc câm nín.
Mộ Dung Trường Tình đã ôm Nghê Diệp Tâm lên trên nóc nhà.
Chỗ này nếu lăn xuống, cũng không phải là như từ giường lăn xuống đất, bị ngã đơn giản như vậy. Độ cao này mà rơi xuống sẽ gãy tay gãy chân giập xương sườn như chơi.
Nóc nhà này còn không phải nóc nhà trong phủ Khai Phong. Nghê Diệp Tâm thiếu chút nữa đã quên Mộ Dung đại hiệp hình như có một đam mê, thích đến nóc hoàng cung ngồi, cũng không biết vì cái gì lại như vậy.
Nghê Diệp Tâm thấy thực may mắn vì mình vừa rồi không gào lên, bằng không thị vệ đi tuần sẽ phát hiện bọn họ xâm nhập hoàng cung bất hợp pháp, sẽ tập trung lại đây tróc nã bọn họ…
Mộ Dung Trường Tình nắm cằm Nghê Diệp Tâm xoay chuyển, để xem nơi xa, nói:
“Mau xem mặt trời mọc.”
Nghê Diệp Tâm thình lình thấy được mặt trời mọc, nhịn không được nói:
“A, thật lớn! Đẹp……”
Nghê Diệp Tâm nói còn chưa dứt lời, liền nghe được tiếng cười của Mộ Dung Trường Tình ở bên tai, cười thật là ái muội. Nghê Diệp Tâm tức khắc trên mặt hồng một mảnh, phẫn nộ quay đầu, nói:
“Đừng có mà cố ý xuyên tạc ý tứ của ta. Ta nói mặt trời thật lớn!”
Mộ Dung Trường Tình cười nói:
“Ta biết, nhưng ta không ngại ngươi đối với ta nói lại lần nữa.”
- --KẾT THÚC CHÍNH VĂN ----