Chuyện Thường Ngày Ở Cư Xá Phủ Khai Phong
Chương 46 : Dương lão gia tự vẫn
Ngày đăng: 13:46 18/04/20
Nghê Diệp Tâm lệnh Trì Long cùng Triệu Doãn đi tìm người nha môn.
Bộ khoái nhanh chóng đến miếu kia tìm tình nhân của Chu công tử. Sau đó suốt đêm bắt đầu ở vách núi tìm kiếm, hy vọng có thể sớm ngày tìm được thi thể Chu công tử.
Dương lão gia cùng Dương đại tiểu thư đi theo quan sai trở về nha môn. Nghê Diệp Tâm cùng Mộ Dung Trường Tình lưu lại Dương phủ.
Ban đêm Dương phủ thực an tĩnh, có vẻ trống rỗng.
Nghê Diệp Tâm ngồi ở trong phòng của Dương đại tiểu thư, tự rót cho mình một ly trà, uống một ngụm rồi nói:
“Dương đại tiểu thư có chút đáng thương, đã gặp người không tốt.”
Nghê Diệp Tâm ngồi trước ánh nến lay động, thật giống như là lầm bầm lầu bầu một mình, cũng không có người trả lời. Nghê Diệp Tâm lại nói:
“Đại hiệp nói xem, ánh mắt Dương đại tiểu thư có phải không tốt hay không, sao coi trọng một người nam nhân như vậy?”
Nghê Diệp Tâm nói xong trong phòng lại an tĩnh.
Không có bao lâu, Nghê Diệp Tâm lại tiếp tục nói chuyện:
“Không biết nhóm người Vương bộ khoái tìm được thi thể chưa. Nếu Dương đại tiểu thư nói sự thật, tìm được thi thể, Ngỗ tác nghiệm thi chứng minh không giả, có lẽ Dương đại tiểu thư coi như là ngộ sát, cũng có thể……”
“Câm miệng!”
Nghê Diệp Tâm lải nhải, bỗng nhiên có người cắt ngang. Nghê Diệp Tâm ngẩng đầu nhìn, Mộ Dung Trường Tình đang ở trên xà nhà, lãnh đạm nhìn xuống nói:
“Lải nhải thêm một tiếng, ta liền cắt rớt lưỡi ngươi.”
Nghê Diệp Tâm đứng lên, đi đến phía dưới xà nhà ngẩng đầu nhìn hắn, nói:
“Đại hiệp xuống dưới đi, ngồi cao như vậy không thoải mái đâu.”
Mộ Dung Trường Tình cau mày, Nghê Diệp Tâm lại nói:
“Hơn nữa người kia chỉ sợ sẽ không tới.”
Bọn họ đang chờ cái người vẽ Xà Văn Đồ Đằng xuất hiện. Nhưng mà đã hơn nửa đêm Dương phủ vẫn lặng yên không một tiếng động.
“Không được, chờ đến hừng đông lại nói.”
“Hắn ngốc sao? Dương phủ có động tĩnh lớn như vậy, quan sai ra ra vào vào, còn đem người mang đi, khẳng định hắn sẽ không xuất hiện.”
“Hừ!”
Mộ Dung Trường Tình cười lạnh một tiếng.
“Quan sai tính cái gì. Nếu là ta, muốn đồ vật ở chỗ này dù là Hoàng đế ở chỗ này, ta cũng quay lại.”
Nghê Diệp Tâm đột nhiên cũng nhảy lên xà nhà, ngồi dựa gần vào Mộ Dung Trường Tình.
Mộ Dung Trường Tình hiển nhiên thực ghét bỏ, phất tay đẩy đẩy người quấy rầy xuống.
Nghê Diệp Tâm phản ứng cũng mau, trở tay nắm cổ tay hắn.
“Đại hiệp đừng đẩy, ta mà ngã sẽ đập mặt xuống đất tạo tiếng động, bên ngoài khẳng định có thể nghe được. Nếu người kia vừa vặn ở gần chẳng phải là dọa hắn chạy sao?”
Nghê Diệp Tâm vừa nói như vậy, động tác Mộ Dung Trường Tình dừng lại, Nghê Diệp Tâm lập tức được an vị ở bên cạnh hắn. Nơi này thật sự là nhỏ hẹp, hai nam nhân ngồi bả vai dựa gần bả vai, còn phải co rụt lại mới được.
Nghê Diệp Tâm ngồi xuống, đung đưa hai chân nói:
“Thôi, chúng ta cùng nhau chờ. Việc này cũng không tệ, hai người ngồi cạnh nhau dưới kia còn có ngọn nến lung linh, cũng rất lãng mạn nha.”
“Câm miệng!”
Mộ Dung Trường Tình bị Nghê đại nhân làm cho não cũng bị xoắn lại.
“Có phải ta đem lưỡi ngươi cắt bỏ mới chịu thôi không?”
Nghê Diệp Tâm ngậm miệng lắc lắc đầu, sau đó có chút ủy khuất nhỏ giọng nói:
“Ta... chỉ là cảm thấy, chúng ta không nói lời nào.... ngồi cùng nhau... có chút xấu hổ. Chẳng lẽ chúng ta đã tiến triển đến mức này, ngồi cùng nhau một câu cũng không cho nói sao?”
“……”
“Lúc ấy…… Ta…… Ta bị dọa choáng váng, không biết nên làm cái gì? Ta sợ tới mức nằm liệt bên cạnh vực, ta nhìn thấy hắn ngã xuống……”
“Ta hỏi phu nhân, thời điểm Chu công tử bị đẩy xuống có kêu cứu không? Có hô to không?”
“Không có.... không có…… Không, không, không có.”
Chu công tử rớt xuống vực cũng không có hô to tiếng nào, bằng không đã có người chạy tới rồi. Từ đầu đến cuối, hết thảy đều là yên lặng.
Mộ Dung Trường Tình nghe xong cũng bừng tỉnh.
“Tuy rằng ta không biết cái người kia ẩn thân ở trong tối vì dụng ý gì. Nhưng phải thừa nhận người kia cứu Dương đại tiểu thư một mạng.”
Dương đại tiểu thư khóc lóc, hoàn toàn nghe không hiểu Nghê Diệp Tâm đang nói cái gì.
Nghê Diệp Tâm an ủi nàng một chút, rồi cùng Mộ Dung Trường Tình đi ra ngoài.
“Như vậy cũng tốt, trên đời này còn không có gặp được vài người tra? Dương đại tiểu thư gặp người không tốt, hiện tại người không phải nàng giết, nàng cũng coi như là được giải thoát rồi, tránh thoát một kiếp.”
“Nhưng Dương lão gia giết người có nhân chứng vô cùng xác thực.”
Nghê Diệp Tâm nhăn mặt.
“Ta thật là cám ơn đại hiệp, không có ở trước mặt nàng nói lời này.”
Mộ Dung Trường Tình nhàn nhạt liếc một cái.
“Ta muốn đi gặp Dương lão gia, hỏi một chút về Xà Văn Đồ Đằng. Rốt cuộc việc này Hoàng Thượng cũng là phải biết có phải hay không? Nếu muốn đi theo, đến lúc đó nghe ta, đừng xúc động, biết không?”
Mộ Dung Trường Tình tuy rằng không muốn đáp ứng, bất quá cũng không có biện pháp.
Dương lão gia tốt xấu cũng coi như có danh vọng, trước kia làm quan, hiện tại là người giàu có ở địa phương. Quan phủ cũng không dám đem nhốt trong lao, chỉ đem ông giam lại trong một gian phòng.
Hai quan sai canh cửa thấy Nghê Diệp Tâm đến tất nhiên không ngăn cản, đẩy cửa ra cho Nghê Diệp Tâm cùng Mộ Dung Trường Tình đi vào.
Dương lão gia nằm trên giường, thoạt nhìn tinh thần cùng khí sắc đều rất kém, như sắp tắt thở.
Nghê Diệp Tâm nhìn thấy liền có chút ngây ngẩn cả người, Mộ Dung Trường Tình bỗng nhiên bước nhanh qua. Nghê Diệp Tâm muốn ngăn cản, bất quá động tác Mộ Dung Trường Tình quá nhanh, đã tới mép giường, bóp chặt cổ Dương lão gia.
“Mộ Dung đại hiệp, làm sao vậy? Bình tĩnh một chút.”
Mộ Dung Trường Tình giọng lạnh như băng, khẽ quát một tiếng:
“Nhổ ra!”
Dương lão gia thoạt nhìn cả người vô lực.
“Ha ha”
Tiếng cười suy yếu, vừa cười vừa ho khan, đột nhiên sặc ra một ngụm máu. Nghê Diệp Tâm kinh hãi, lập tức hô:
“Người đâu, mau gọi đại phu!”
Mộ Dung Trường Tình dùng lực cạy miệng Dương lão gia.
“Nhổ ra!”
Dương lão gia vô lực cười, ho ra một ngụm máu nữa, nhưng vẻ mặt lại thực sung sướng, nhìn chằm chằm Mộ Dung Trường Tình.
“Ngươi…… Cái gì cũng…… Đừng nghĩ biết……”
Dương lão gia cái dạng này, hiển nhiên là tự uống thuốc độc.
Nơi này quan sai cùng bộ khoái cũng chưa có nhiều kinh nghiệm, trước khi đem Dương lão gia nhốt lại tuy rằng có lục soát, nhưng cũng không có phát hiện độc dược được giấu trên người.
Dương lão gia hô hấp khó khăn, ánh mắt đục ngầu trong mắt đầy nước mắt, không biết là bởi vì thống khổ hay là vì cái gì, nước mắt trộn lẫn máu thành một mảnh mơ hồ.
Dương lão gia đang cười, nhưng lại như đang khóc, lời nói đứt quãng:
“Ngươi cái gì…… cũng…… đừng nghĩ biết…… Ngươi là…… ác quỷ! Ta…… ta không thể…… lại…… lại làm sai…… Ta... ta sớm đáng chết……”
Ông ta nói xong câu đó cũng tắt thở, nước mắt chảy xuống, ánh mắt cũng đã trở nên trống rỗng vô thần.