Chuyện Thường Ngày Ở Cư Xá Phủ Khai Phong

Chương 4 : Gặp lại mỹ nam áo trắng

Ngày đăng: 13:45 18/04/20


Mỹ nam áo trắng ngồi trên nóc nhà, gió đêm nhẹ nhàng thổi bay bay tóc mai. Ánh trăng chiếu xuống đường nét tinh xảo trên khuôn mặt của hắn làm vô cùng lóa mắt. Nghê Diệp Tâm nhìn mà sắp chảy nước miếng, vội nhanh chóng sờ sờ khóe miệng, cũng may vẫn chưa chảy ra.



Mỹ nam áo trắng liếc mắt nhìn Nghê Diệp Tâm, sau đó liền dời tầm mắt đi, dường như không có chút hứng thú nào với Nghê Diệp Tâm.



Nghê Diệp Tâm không hề lúng túng, vẫn nở nụ cười thân thiện.



“Thiếu hiệp, tại sao lại ngồi trên nóc nhà của người ta?”



“Ngươi rất muốn biết?”



Nghê Diệp Tâm vẫn tạo dáng chính nhân quân tử, thật ra vừa thấy người ta nói chuyện với mình, tim đã muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.



Nam tử áo trắng đứng lên, ôm cánh tay híp mắt nhìn Nghê Diệp Tâm.



“Ta tới để giết người.”



Nghê Diệp Tâm có chút sững sờ, hiếu kỳ hỏi:



“Thiếu hiệp tới giết người nào?”



Nam tử áo trắng cười quỷ dị.



“Tần Bá Hiền.”



Nghê Diệp Tâm bỗng nhiên hiểu ra.



“A, là vị Tần lão gia kia sao?”



“Không sai.”



Nam tử áo trắng gật đầu, nói tiếp:



“Không phải Nghê đại nhân tới đây để bắt hung thủ sao?”



Nghê Diệp Tâm cũng gật đầu, bắt chước giọng điệu của người ta.



“Không sai.”



“Sao? Ngươi không bắt ta à? Hay là Nghê đại nhân biết là không đánh lại ta nên không dám động thủ?”



Nghê Diệp Tâm giả vờ che ngực ho khan một cái.



“Khụ, thật sự rất ngại ngùng, ta bị trọng thương chưa khỏi, không phải là đối thủ của thiếu hiệp.”



Nam tử áo trắng hừ lạnh một tiếng.



“Vậy Nghê đại nhân sẽ phải nhìn thấy hung thủ trốn thoát rồi.”
Vốn là đêm đen gió lớn, bốn phía yên tĩnh không người, Nghê Diệp Tâm đột nhiên gặp mỹ nam mà mình “nhớ thương”. Buổi tối hôm nay thật là quá tuyệt vời, ngay cả án mạng cũng có thể bị xem nhẹ.



Nhưng mà…



Lúc mình ở chung một chỗ với người ta biểu hiện thật là tệ, người ta hình như rất… chán ghét mình.



Nghê Diệp Tâm đứng một mình trên nóc nhà, chắc chắn người ta sẽ không quay lại, mới từ từ đi xuống, lại nhìn lướt qua cái hố to trong sân rồi mới rời khỏi.



Vừa trở lại Nghê Diệp Tâm liền thấy Trì Long và Triệu Duẫn hình như cũng đang tìm mình, liền hỏi:



“Tra xét thế nào rồi?”



Triệu Doãn nói:



“Còn có một vài gia đinh và nha hoàn chưa hỏi, nhưng chắc bọn họ cũng sắp tới.”



Nghê Diệp Tâm gật đầu.



“Tình huống thế nào? Có người nào khả nghi không?”



Trì Long gãi gãi sau ót.



“Nghê đại nhân, không hiểu sao thuộc hạ thấy ai cũng rất khả nghi.”



“Là sao?”



“Thuộc hạ hỏi Tần thiếu gia thì hắn nói Tần lão gia có thể là do quản gia và tiểu thiếp Chu thị hợp mưu giết chết. Khi hỏi Chu thị, Chu thị nói Tần lão gia có thể là do Trương thị giết chết. Đến hỏi quản gia, quản gia nói Tần thiếu gia luôn bất hòa với Tần lão gia, thiếu gia ghi hận trong lòng, có lần uống say còn nói là muốn giết chết Tần lão gia, nên …”



“Dừng lại một chút.”



Nghê Diệp Tâm nghe xong, đầu cũng rối lên.



“Chậm một chút, nói cái gì mà lộn xộn cả lên.”



Tần gia là do Tần lão gia quản lý. Con trai của ông ta cũng không còn nhỏ, nhưng không có phụ giúp gì, suốt ngày ăn chơi lêu lổng, nên bị Tần lão gia trách mắng. Mâu thuẫn trong quan hệ giữa Tần thiếu gia và Tần lão gia rất lớn.



Tần lão gia có không ít tiểu thiếp, nhưng dù cho chính thê đã qua đời nhiều năm, ông ta vẫn không tái giá. Tần lão gia yêu thương nhất là Trương thị, nửa tháng trước nàng mới sinh được một tiểu thiếu gia. Nhưng mà nghe các tiểu thiếp khác nói, con của Trương thị không phải là con ruột của lão gia, họ cho rằng đó lag con của quản gia. Ba tiểu thiếp còn lại tuy không được sủng ái, nhưng họ cũng không phải là những người an phận. Có thể nói là từng người trong Tần gia đều mang ý xấu trong lòng, không có người nào tầm thường.



Trì Long vừa nói vừa dẫn đường đi xuyên qua một cái hồ nhỏ để đến phòng của Tần lão gia. Đang đi liền nghe thấy tiếng trẻ con khóc. Trì Long nói:



“Tiếng khóc này chắc là của tiểu thiếu gia do Trương thị sinh, vừa ra đời không bao lâu đã có thể khóc dữ dội như vậy.”



“Vừa ra đời liền biết mình đầu thai vào sai nhà, có thể không khóc sao?”



Nghê Diệp Tâm nói.