Chuyện Thường Ngày Ở Cư Xá Phủ Khai Phong

Chương 66 : Tạo chứng cứ phạm tội

Ngày đăng: 13:46 18/04/20


Nghê Diệp Tâm tiếp tục nói:



“Ngọc bội tuyệt đối không phải mất đêm hôm qua.”



Trì Long gãi gãi cái ót.



“Nghê đại nhân sao biết được?”



Nghê Diệp Tâm chỉ chỉ hai mắt của mình.



“Ta nhìn thấy a. Ngày hôm qua xảy ra án mạng, một đống người tụ lại ở chỗ Đại phu nhân, lúc ấy Phùng Thiên cũng không có đeo ngọc bội. Lúc đó ta cũng không có quá để ý.”



“Pháo tiền Mã hậu.”



(Bản chất của thế cờ pháo tiền mã hậu trong cờ tướng là sử dụng 2 quân Mã và Pháo để xây dựng nước cờ chiếu tướng đối phương và khiến đối phương rơi vào thế bí.)



Mộ Dung Trường Tình hai tay ôm ngực, nhàn nhạt nói.



“Mộ Dung đại hiệp nói phải.”



Nghê Diệp Tâm lập tức tiếp lời nói.



“……”



“Phùng Thiên xem ngọc bội như bảo bối mà mất cả một đêm cũng không biết, còn phải nhờ nha hoàn nhắc nhở mới phát hiện, điểm này liền có chút kỳ quái. Phải biết rằng, Phùng Thiên cũng không phải là người khác, cá tính của hắn cẩn thận lại dễ dàng để tâm vào chuyện vụn vặt, đối với đồ vật hẳn là rất chú ý. Lại để dây đeo ngọc bội bị đứt, cũng rất không hợp lý.”



“Đúng, đúng.”



Trì Long nói:



“Còn nữa ngọc bội sao rớt ở chỗ này, ngày hôm qua hình như cũng không có.”



“Đương nhiên không có, nơi này ta đã tỉ mỉ xem một lần, cả ruồi bọ cũng không có. Vậy mà một khối ngọc bội không phải màu xanh lục nằm trên cỏ lại nhìn không thấy?”



Mộ Dung Trường Tình nhíu mày.



“Cho nên rốt cuộc là chuyện như thế nào?”



“Xem ra sự tình có chút phức tạp. Bất quá đại khái có hai khả năng.”



“Đừng thừa nước đục thả câu, mau nói.”



Mộ Dung Trường Tình nghiến răng.



Nghê Diệp Tâm lập tức thực nghe lời.



“Thứ nhất, có người thừa dịp Phùng Thiên không chú ý, cắt dây đeo mang ngọc bội đi. Mà trùng hợp cả đêm Phùng Thiên không có phát hiện. Buổi sáng hắn đang tìm kiếm ngọc bội vừa vặn bị Nhậm công tử tới Phùng gia đại náo nhìn thấy.”



Trì Long gãi gãi cái ót.
“Có phải điên rồi hay không?”



“Ta không phải đại phu.”



“Vậy ngươi cảm thấy chúng ta có thể hỏi ra cái gì?”



“……”



Bọn họ vốn là tới hỏi chuyện, bất quá hiện tại chỉ sợ tới không phải thời điểm.



Bọn họ đi ra ngoài, vừa lúc nhìn thấy lão quản gia lại đây. Phỏng chừng lão quản gia cũng nghe chuyện của Đại phu nhân, cho nên lại đây xem.



Lão quản gia còn mang theo đại phu tới, nhìn thấy bọn họ chào hỏi một câu, sau đó vội vã đi vào trong.



Hai người từ phòng Đại phu nhân ra, Nghê Diệp Tâm nhịn không được phủi phủi quần áo, trên người đều ám khói.



Mộ Dung Trường Tình không được tự nhiên phất phất tay áo một chút. Hắn cảm giác quần áo trắng của mình bị biến thành màu xám tro.



Nghê Diệp Tâm vỗ vỗ quần áo, nhìn thấy Mộ Dung Trường Tình đi như bay, liền nhanh chóng đuổi theo.



“Đại hiệp đi đâu vậy?”



“Trở về phòng thay quần áo.”



“Đại hiệp, ta ngày hôm qua đã giúp đại hiệp giặt quần áo sạch sẽ, có thể lấy thay.”



Mộ Dung Trường Tình không để ý, Nghê Diệp Tâm nỗ lực chạy nhanh hơn, chạy về phòng đem quần áo lấy ra. Quần áo phơi một đêm đã khô. Nghê Diệp Tâm còn xếp gọn gàng, dâng lên như hiến tế vật quý, đưa cho Mộ Dung Trường Tình.



Mộ Dung Trường Tình đang muốn vào phòng, bất quá bị Nghê Diệp Tâm ngăn chặn.



Nghê Diệp Tâm dâng quần áo nói.



“Đại hiệp, ta giặt rất sạch sẽ. Nhìn đi, có phải rất trắng hay không, tuyệt đối không còn dấu thịt kho tàu ở trên.”



Mộ Dung Trường Tình cúi đầu nhìn thoáng qua, tuy rằng trên mặt không có biểu tình gì, bất quá vẫn cầm quần áo.



Nghê Diệp Tâm tức khắc vui vẻ, vui vẻ đến nước mũi cũng chảy ra, miệng cười mở rộng tới lỗ tai.



“Ngươi về sau không cần phí tâm tư làm những việc này.”



Mộ Dung Trường Tình nhìn một cái, giọng nhàn nhạt.



“Con người của ta trừ việc giết người, cái gì cũng không làm. Ta chưa từng nghĩ tới sẽ thích người nào cả. Trước kia không có, về sau cũng sẽ không có, ngươi đừng lãng phí tâm tư.”



Nghê Diệp Tâm vừa nghe lời này, không nhịn được cười to.



“Đại hiệp đừng như vậy. Vẻ mặt nghiêm túc cùng bộ dáng của đại hiệp, sẽ làm ta nghĩ mình đi dụ dỗ thiếu niên ngây thơ.”