Chuyện Thường Ngày Ở Cư Xá Phủ Khai Phong
Chương 74 : Chiếc lá
Ngày đăng: 13:46 18/04/20
Mộ Dung Trường Tình đi về phía trước một bước, Nghê Diệp Tâm theo bản năng lui về phía sau một bước. Nhưng thực không khéo phía sau lưng Nghê Diệp Tâm là cái bàn, nên không đường thối lui.
Mộ Dung đại hiệp nở nụ cười thật sự là quá đẹp. Nghê đại nhân nhanh chóng lắc lắc đầu, tự nhủ là không thể bị sắc đẹp mê hoặc. Bởi vì như vậy thật sự là quá nguy hiểm, Mộ Dung đại hiệp cười tuyệt đối không có ý tốt.
Nghê Diệp Tâm nhìn thấy đối phương còn tiếp tục đi về phía mình, lập tức xoay người liền vòng qua cái bàn, tránh ở sau bàn tròn, cùng Mộ Dung Trường Tình duy trì khoảng cách một cái bàn.
"Từ từ.... đại hiệp có chuyện cứ nói, đừng tới đây."
"À......"
Mộ Dung Trường Tình lại cười một tiếng, đứng yên ở phía đối diện, hai tay ôm trước ngực.
"Vừa rồi không phải ngươi đưa ra chủ ý làm ấm giường cho ta sao?"
"Lời này tuy rằng là ta nói...... Nhưng... Nhưng mà ta cảm thấy... chúng ta có chút chưa thấu hiểu nhau."
Mộ Dung Trường Tình nhướng mày, muốn đi vòng qua cái bàn.
Nghê Diệp Tâm nhìn thấy, chuông cảnh báo trong đầu kêu vang, chạy nhanh quanh cái bàn. Mộ Dung Trường Tình đi một bước Nghê Diệp Tâm đi một bước, luôn duy trì khoảng cách nhất định.
Mộ Dung Trường Tình không kiên nhẫn nói:
"Ngươi lại đi một bước thử xem, ta sẽ khiến ngươi chết rất thảm."
Nghê Diệp Tâm đâu có ngốc.
"Không được. Ta dừng lại thì mới chết thảm. Mộ Dung đại hiệp, ta vừa rồi chỉ nói giỡn, đừng cho là thực."
"Ha, ha, ha..."
Mộ Dung Trường Tình cười ra tiếng, không nói gì, bất quá bỗng nhiên đưa tay ra.
Mộ Dung Trường Tình dáng người hoàn toàn không thể chê, cao gầy lại không có vẻ ốm yếu, cánh tay cũng không ngắn.
Nghê Diệp Tâm chỉ lo chạy xung quanh cái bàn, kết quả đã bị Mộ Dung Trường Tình duỗi tay túm chặt cổ áo.
"......"
Mộ Dung Trường Tình túm cổ áo, cánh tay dùng chút lực liền đem Nghê Diệp Tâm trốn tránh kéo lại gần mình.
Nghê Diệp Tâm la lên.
Triệu Nguyên Kính bỗng nhiên đem chiếc lá bóp nát, ném xuống đất, sau đó trở về phòng.
Mộ Dung Trường Tình ra cửa dạo quanh một vòng.
Lúc này sắc trời đã đen, bên ngoài không còn cửa hàng mở cửa, cũng không mua được gì ăn. Cuối cùng Mộ Dung Trường Tình trở về Phùng gia dùng bữa tối.
Ăn xong, Mộ Dung Trường Tình nhìn thức ăn còn dư trên bàn nghĩ nghĩ. Nghê Diệp Tâm cũng không nhàn nhã, tới đây tra án mấy ngày cũng chưa ăn được một bữa đàng hoàng, chả trách tuy rằng cao lớn kỳ thật rất gầy yếu.
Mộ Dung Trường Tình đứng lên, cầm một cái bánh bao liền đi trở về phòng.
Thời điểm Mộ Dung Trường Tình trở về, trong viện đã rất an tĩnh.
Vụ án Phùng gia đã giải quyết, Phùng gia lập tức trở nên điêu tàn suy bại, một chút âm thanh cũng không có, thật thê lương.
Mộ Dung Trường Tình trở về đẩy cửa phòng ra, bên trong tối đen như mực, không có một tiếng động.
Mộ Dung Trường Tình có chút buồn bực.
Chẳng lẽ Nghê Diệp Tâm đã trở về phòng rồi?
Hắn cẩn thận nhìn lại, liền thấy trên giường có một cái ụ, chính là Nghê Diệp Tâm không sai được.
Sau đó Mộ Dung đại hiệp cẩn thận lắng nghe, lại nghe được tiếng hít thở đều đều......
Nghê Diệp Tâm ở trên giường của hắn ngủ rồi!
Mộ Dung Trường Tình tức giận đến đen mặt, lại nhìn thấy Bắp không hoàn thành chức cũng ngủ rồi.
Mộ Dung Trường Tình đốt đèn sáng lên. Ánh sáng hình như làm Nghê Diệp Tâm ngủ không thoải mái, nhíu nhíu mày, hừ một tiếng, trở mình nằm ngửa ra tiếp tục ngủ......
"......"
Mộ Dung Trường Tình đi đến mép giường, trên cao nhìn xuống Nghê Diệp Tâm. Nghê Diệp Tâm hoàn toàn không biết có nguy hiểm, còn ngủ rất ngon.
Mộ Dung Trường Tình muốn xách người lên, ném đi. Nhưng tay đưa ra lại buông xuống.
Hắn đánh giá Nghê Diệp Tâm vài lần. Sau đó bỗng nhiên đem bánh bao còn nóng trong tay đặt ở trên trán Nghê Diệp Tâm.
Rất ổn định vững chắc.