Chuyện Thường Ngày Ở Cư Xá Phủ Khai Phong
Chương 92 : Ta sẽ chịu trách nhiệm
Ngày đăng: 13:46 18/04/20
Tiểu nhị vẻ mặt ngốc đứng ở cửa, tay cầm thùng nước đá không biết làm sao. Rốt cuộc bên trong cũng truyền ra tiếng Mộ Dung đại hiệp không vui.
"Đặt ở cửa, ngươi có thể lui xuống."
Tiểu nhị quả thực như được đại xá, nhanh chóng đáp ứng, buông thùng nước xuống, dùng tốc độ nhanh nhất chạy mất. Hắn vừa chạy vừa nghĩ, vị khách quan này không biết có địa vị gì, thật đúng là biết dọa người.
Mộ Dung Trường Tình không muốn có người đứng ở cửa, như vậy sẽ nghe được âm thanh kỳ quái trong phòng.
Nghê Diệp Tâm quả thực rất tự nhiên như không có người. Đặc biệt hào phóng thẳng thắn xử lý vấn đề sinh lý khiến Mộ Dung Trường Tình sắc mặt xanh mét.
Mộ Dung Trường Tình tức giận muốn đi giật lại cái áo trong tay Nghê Diệp Tâm. Nhưng mà khi Mộ Dung Trường Tình đi đến mép giường, bỗng nhiên cảm thấy mình hành động như vậy không được......
Trong lúc Mộ Dung Trường Tình còn đang do dự, cổ tay đột nhiên nóng lên. Nghê Diệp Tâm đã nâng tay lên túm chặt cổ tay hắn.
Hiện tại Nghê Diệp Tâm chắc là điên rồi, chắc cũng không còn ý thức mới dám lớn mật ở trước mặt Mộ Dung Trường Tình bắt đầu giải quyết vấn đề sinh lý. Nghê Diệp Tâm cho rằng mình đang nằm mơ, nhìn thấy Mộ Dung Trường Tình đứng ở bên cạnh lập tức liền túm chặt tay, đem tay hắn kéo về phía mình.
Mộ Dung Trường Tình bị kéo một cái lảo đảo. Cảm giác được trên cổ tay cực nóng, hắn lập tức liền giũ tay một cái, ném tay Nghê Diệp Tâm quăng ra. Nghê Diệp Tâm không thành thật, đem chăn trên giường Mộ Dung Trường Tình làm cho lộn xộn. Quần áo trên người Nghê Diệp Tâm không cởi hoàn toàn, nửa che nữa khép hờ, ngược lại có vẻ đặc biệt kiều diễm.
Bỗng nhiên Mộ Dung Trường Tình phát hiện hô hấp của mình hình như nhanh hơn một chút. Hắn có chút sững sờ, có thể là bởi vì phấn thúc tình nổi lên hiệu quả. Mộ Dung Trường Tình thực mau liền tìm lý do cho mình. Hắn nhìn Nghê Diệp Tâm trên giường, miệng rì rầm, tay hoạt động liên tục, ánh mắt mê man.
Trong chốc lát, Nghê Diệp Tâm phát tiết ra, có chút rên rỉ dồn dập, sau đó trợn tròn mắt, cũng không biết nhìn cái gì, tựa như thành thật rất nhiều.
Trong phòng chỉ có âm thanh hô hấp, cũng không biết là của ai.
Sắc mặt Nghê Diệp Tâm đỏ bừng, ngay cả cổ, cùng xương quai xanh cũng nổi lên một ít màu đỏ nhạt, lan tràn xuống dưới.
Mộ Dung Trường Tình không tự giác quét mắt trên người Nghê Diệp Tâm một lần, sau đó dừng ở trên môi. Hắn hình như đối với chỗ kia rất chú ý. Mộ Dung Trường Tình muốn biết môi Nghê Diệp Tâm rốt cuộc là mềm hay là......
Khi duỗi tay sờ đến môi Nghê Diệp Tâm, trong lòng Mộ Dung Trường Tình chỉ có hai chữ "Quả nhiên". Quả nhiên thực mềm, lại còn có chút nóng...... còn có chút ẩm ướt.
Mộ Dung Trường Tình cả kinh phát hiện mình thực thích dùng ngón tay sờ môi Nghê Diệp Tâm. Hắn dùng ngón tay cái vuốt ve môi dưới của Nghê Diệp Tâm, cảm thụ được xúc cảm mềm mại trơn mượt, trong lòng cả kinh, cũng không có đem tay dời đi.
Cảm giác này trước nay Mộ Dung Trường Tình chưa biết qua, cũng không biết hình dung như thế nào. Giống như chạm vào sẽ làm hư, rồi lại rất muốn dùng lực hung hăng chà xát......
Có lẽ cảm thấy không thoải mái, Nghê Diệp Tâm không tự giác nhíu nhíu mày, hừ một tiếng, không thoải mái muốn nghiêng đầu né tránh. Hiện tại cả người Nghê Diệp Tâm không sức lực, đặc biệt là sau khi phát tiết càng không có sức lực. Tuy rằng thân thể còn nóng, nhưng không muốn nhúc nhích, chỉ muốn ngủ.
Hai mắt Nghê Diệp Tâm vừa rồi còn mê mang, hiện tại đã dần dần nhắm lại. Nhưng có người cứ dùng lực vuốt ve bờ môi, làm Nghê Diệp Tâm không vui. Nghê Diệp Tâm hơi nghiêng đầu căn bản không đủ để tránh né khỏi ngón tay Mộ Dung Trường Tình, nhưng đã đem suy nghĩ của Mộ Dung Trường Tình trở về.
Mộ Dung Trường Tình rốt cuộc rút tay, vẻ mặt không biến đổi, nhưng trong lòng dậy sóng. Hắn có một loại cảm giác thấy quỷ, có thể so với gặp quỷ còn đáng sợ hơn. Hắn hoàn toàn không rõ mình bị làm sao.
Mộ Dung Trường Tình nắm tay lại rồi mở ra, mở ra lại nắm vào, sau đó xoay người mở cửa đi ra khỏi phòng.
Bên ngoài trời tối, một người cũng không có, nhưng trên mặt đất có một thùng nước đá, nước vẫn còn lạnh.
Hai người cũng không tìm một quán ngồi ăn, mà tùy tiện mua một ít bánh bao, vừa đi vừa ăn.
Nghê Diệp Tâm ôm một cái bánh bao, đang dùng lực cắn.
"Đói chết ta."
Tuyệt đối đêm qua mình quá liều mạng, bằng không vì sao đói như vậy.
Nghê Diệp Tâm vừa nhớ tới đêm hôm qua liền mừng rỡ, miệng kéo đến lỗ tai.
Mộ Dung Trường Tình ưu nhã cắn bánh bao, bỗng nhiên nghe được Nghê Diệp Tâm cười ngây ngô, quay đầu lại nhìn.
"Câm miệng, không cho cười."
Nghê Diệp Tâm lập tức ngậm miệng, làm ra biểu tình nghiêm túc, bất quá ánh mắt không như vậy.
Quả nhiên người ta nói không sai, muốn biết một người có phải thật sự đang cười hay không, không phải nhìn miệng, mà là nhìn đôi mắt.
Trong ánh mắt Nghê Diệp Tâm tất cả đều là vui sướng, tuy rằng miệng ngậm chặt, nhưng tuyệt đối là đang cười.
Mộ Dung Trường Tình cảm thấy đầu thực đau, trợn mắt.
Nghê Diệp Tâm thấy Mộ Dung Trường Tình không nhìn mình, lúc này mới thả lỏng, sau đó theo bản năng vươn lưỡi liếm liếm môi dưới, lại bắt đầu cắn bánh bao.
Mộ Dung Trường Tình liếc mắt liền nhìn thấy Nghê Diệp Tâm liếm môi. Đầu ngón tay lập tức giống như bị đốt lửa, nhớ lại xúc cảm đêm qua khi vuốt ve môi Nghê Diệp Tâm. Cảm giác kia Mộ Dung Trường Tình nhớ rất rõ ràng.
Nghê Diệp Tâm cũng không biết Mộ Dung Trường Tình suy nghĩ cái gì. Ăn xong bánh bao, Nghê Diệp Tâm liền bắt đầu nói với Mộ Dung Trường Tình chuyện ở nha môn ngày hôm qua, còn có chuyện tiểu nhị nói.
Mộ Dung Trường Tình nhíu nhíu mày, nói:
"Ngươi cảm thấy Hứa nhị lão gia nắm nhược điểm của bọn họ, nên bọn họ không thể không ngoan ngoãn nghe lời?"
Nghê Diệp Tâm gật đầu.
"Vậy Hứa nhị lão gia chết......"
"Không biết. Vị Hứa nhị lão gia đã sớm hạ táng, phỏng chừng muốn đào ra nghiệm thi cũng không có khả năng, người Hứa gia tuyệt đối không đồng ý."
Mộ Dung Trường Tình gật gật đầu.
"Xem ra phải đi Hứa phủ lần nữa. Bất quá hiện tại chúng ta đi nha môn trước."
Mộ Dung Trường Tình cũng không có phản đối.