Chuyện Tình Của Nữ Cầm Ca
Chương 8 :
Ngày đăng: 15:06 19/04/20
- Lần sau không có ai ở đây, nếuem xảy rachuyện gì thì cũng phải gọi bác sĩ, khôngđược im lặng, biết không?- Vĩ dịu dàng vuốt những lọn tóc mây của Vân, an ủi nghe đầy trách móc sau cơn nguy hiểm.
- Em còn sống được bao lâu hả anh?
- Không sao đâu! Em phải sống lạc quan lên nhé!Đang trong thời gian hóa trị, sẽ rất đau đấy! Anh xin lỗi vì không ở bên em sáng nay được!
- Anh phải kiếm tiền cho em chữa bệnh chứ bộ? - Vân cườitinh nghịch,nhéo tai Vĩ.
- Không, anh bàn giao lại việc cho anh em trong công ty. Khi nào lành bệnh, anh đón em về rồi mới yên tâm được, ngốc ạ!
- Này! Kể ra anh cũng đâu có xấu bụng như lần đầu em gặp anh nhở?
- Chỉ có em đanh đá nên mới thế thôi! - Vĩ trêu chọc.
- Hừ... - Vân giả vờ giận dỗi.
Đôi bàn tay yếu ớt của Vân lại bắt đầu uyển chyển với những bức họa chì đen. Thỉnh thoảng cô lại ngẩng đầu nhìn Vĩ cười tủm tỉm:"Đừng nhìn chằm chằm thế, em ngại lắm, sẽ vẽ xấu cho coi". Vĩ lại tặng cho cô một cái cốc nhẹ lên đầu, đầy ẩn ý.
Bà Ba sức khỏe ngàycàng yếu, tinh thần lạibất an. Nhìn đứa con gái xanh xao, bà chỉ cầu mong cho nó sau những đợt hóa trị, con bà sẽ có những dấu hiệu khả quan hơn.
Từ lâu lắm rồi, ngày chồng bà mất, tình cảm ba mẹ con chẳng còn như trước. Bà mải miết công việc để bây giờnghĩ lại, ngực bà lại nhói đau... Những ngày tháng bệnh tật bên con, bà càng phát hiện ra Vân rất giống người chồng đã quá cố. Vân đẹp, mạnh mẽ, cam chịu và cứng rắn. Bà xót xa...
- Mẹ ổn không?- Vymang hoa quả và ít quần áo mang cho Vân, mắt cũng ngân ngấn nước.
- Mẹ không sao. Con cũng ráng ăn uống không lại bệnh.
Vy tiến về phía mẹ, đôi mắt long lanh:
- Mẹ này. Nhìn anh Vĩ và Vân nhà mình đẹp đôi nhỉ?
Bà Ba cười thầm, đuôi mắt nhăn có những vết chân chim vẫn hướng về phía Vân:
- Ừ, cầu cho chúng nó thành vợ thành chồng.
Sài Gòn hôm nay rực rỡ nắng, bà cũng như cảm nhận được nụ cười hạnh phúc từ cô con gái đang dần hồi phục dưới công viên đằng kia. Suốt mấy tháng nay, đêm nào bà cũng ngồi cầu nguyện, cầu cho hai đứa con gái bà sẽ vượt qua số phận. Đêm nào bà cũng mơ thấy ông, mongsao ông sẽphù hộ chohai đứa con này.
- Bác ơi. Bác ổn chứ ạ?- Người đàn bà trẻ nở một nụ cười, tay bồng đứa nhỏ. -Chào bà và cô đi con.
- Con chào bà, chào cô!- Đứa bé giọng líu.
- Cám ơn cô! Bữa sáng mà không có cô thì tôi và con bé Vân...- Bà lại sụt sùi.
Vy đưa tay ra bồng đứa trẻ, nhéo nhẹ vào đôi má của nó:
-Nhìn cô bé dễ thương quá chị à!
- Tội thân đứa nhỏ. Trời hành con không hành, lại hành con gái con, nó mới bé xíu tuổi đầu. Cả gần năm nay, con vừa chăm bệnh nhân vừa chăm nó, xót quá bác ạ! Những cơn sốt hành con bé như thiêu như đốt, nhìn đôi mắt ngây dại của nó mà con ngỡ chứa lửa, con đến phát chết mất thôi! -Người đàn bà bật khóc.
-Thôi chị à, con bệnh thì cũng giữ sức khỏe mà chăm nom. Thế chồng chị đâu? -Vy hỏi han.
- Nhưng anh chưa trả lời em.
- Trời ơi, anh không biết, anh là con trai mà.!
- Anh nói xạo. Em có đọc một câu chuyện, em cũng chỉ có ước muốn như cô ta là một lần được làm đàn bà trong đời trước khi phải chết thôi! -Vân nức nở, nước mắt giàn giụa. Cô làm Vĩ bối rối và cho anh cảm giác bất lực. Vĩ lặng người, ôm cô vào lòng an ủi.
- Không phải thế, em sẽ sống...
Vân vòng tay khẽ kéo khóa váy sau lưng, nhìn Vĩ đầy van lơn, năn nỉ:
- Giúp em...giúp em...
Vĩ lắc lắc đầu, gỡ đôi bàn tay bé bỏng của Vân đặt lên phía trước và giúp cô nằm xuống giường. Vân cười nửa miệng:
- Em ngu thật! Em xin lỗi...
Cô quay người vào vách tường. Cái bóng đen gầy gầy nhỏ nhỏ rung rung theo tiếng nấc. Cô thấy bàn tay anh đưa lên cao rồi lại hạ xuống như định nói điều gì.
- Vân, quay người lại đây, phải ăn cháo rồi uống thuốc đúng giờ chứ?
- Em đắng miệng. Lát em ăn. Anh về đi.
- Không, quay người lại đây, nhanh lên. Lát anh đi mua hoa lưu ly cho em!
Vân trở mình lại, nhìm chằm chằm vào đôi mắt anh:
- Hoa lưu ly có ý nghĩa gì hả anh?
Vĩ nhắm mắt, thực sự anh muốn giữ gìn cho Vân, mong cô khỏi bệnh và anh sẽ cầu hôn cô. Anh không được làm thế, anh sẽ là thằng tồi.
- Hoa lưu ly có ý nghĩa gì hả anh?- Vân thì thào và kéo đầu anh xuống phía mình.
- Anh muốn hoàn toàn là của em. Nhưng...
- Vậy là đủ, đừng thêm từ "nhưng"...
Đêm... Có hai người khóc, khóc trong cái hạnh phúc nhọc nhằn và đớn đau khi phải chia lìa. Anh ôm trọn cô trong tiếng nấc...
Vân kéo lại cái váy hồng ngay ngắn, nằm ngủ yên trong vòng tay anh, đôi môi mỏng cánh đào vẫn giữ nguyên nụ cười mỉm hạnh phúc. Đêm qua, cô vẫn thì thào vào tai anh:"Mong cho trời sáng trễ hơn, mong cho thời giantrôi chậm hơn một chút, mong cho kiếp sau em là người không bệnh tật... Cám ơn anh, người đàn ông hoàn toàn là của em. Em buồn ngủ và em muốn ngủ". Để sáng nay, cô vẫn chưa chịu dậy...
"Em buồn ngủ và em muốn ngủ"... Vĩ hát thầm, nước mắt đàn ôngnghẹn ngào:"Dấu yêu ơi, gởi em cánh hoa này. Dẫu bây giờ hoa đã phai đã úa. Chỉ mới đây thôi, hoa vẫn còn rực rỡ như chúng mình từng hạnh phúc bên nhau. Chuyện tình mình bao mật ngọt đớn đau, xin đừng quên, đừng quên em hỡi..."
Anh đưa mắt nhìn bức toan trắng trước mặt: có một đôi trai gái nói cười vui vẻ đứng giữa vườn hoa khoe sắc, có chim có bướm rập rờn. Nước mắt anh chảy xuống hai gò má... vàđâu phải như Vân nói:"Ngắm một bức tranh con người ta cũng biết đau, biết khóc...".
Có những chuyện tình như thước phim quay chậm, chẳng bao giờ có hồi kết. Họ có những khoảng thời gian ngọt ngào, hạnh phúcnhưng cuối cùng cũng phải cách xa nhau trong đau đớn...
HẾT