Chuyện Tình Hoàng Gia

Chương 102 : Gặp nạn trong phòng thay đồ

Ngày đăng: 13:04 19/04/20


Từng cơn gió nhè nhẹ thôi qua làn tóc đen mượt mà thoang thoảng mùi

hương của trà xanh cam thảo và hoa nhài, Hạ Đồng bước chân vào phòng

thay đồ nữ, đi đến tủ đồ của mình lấy bộ đồ thể dục của mình ra.



Tiết sau của cô là tiết thể dục, đúng ngay môn sở trường của cô!!! Ở

trường cũ, điểm của cô đều trên tám lăm, thể dục đều xuất sắc, không

biết ở trường Nhuận Lâm môn thể dục của cô thế nào chứ cô thấy trước

điểm của cô sụt chỉ còn dưới năm mươi.



-Hạ Đồng, cậu vẫn chưa thay hay sao?-Bạch Mai vừa vặn thay xong đồ bước ra nhìn Hạ Đồng



-Ừ, bây giờ tớ đi thay đồ ngay, mọi người đều tập họp cả rồi, cậu cũng đi trước đi.-Hạ Đồng cười nhẹ nói



-Không sao, tớ chờ cậu ở ngoài cửa, cậu thay nhanh đi.-Bạch Mai cất đồ vào tủ, nói



-Được, cậu canh cửa đừng cho ai vào nha, tớ thay đồ sẽ ra ngay.



-Ừm, tớ sẽ canh giùm cậu, nhanh nha.-Bạch Mai cười ngọt ngào sau đó ra ngoài



Hạ Đồng mỉm cười, sau đó cầm bộ đồ thể dục thay, để rút ngắn thời gian vả lại có Bạch Mai canh cửa cô thay luôn tại chỗ, chắc không ai vào đi.



Bạch Mai đứng ngoài cửa nhìn vào cánh cửa đóng lại, sau đó hơi nhếch

môi quay người bỏ đi, từ xa có hai người con trai tiến lại, vẻ mặt hung

đồ không chân chính. Bạch Mai nhìn họ, sau đó ám chỉ vào căn phòng thay

đồ, tiếp tục sảy bước đi.



Hai người con trai cười nham hiểu, khuôn mặt của kẻ tiểu nhân hiện rõ, bước nhanh về phía phòng thay đồ.



Hạ Đồng thay đồ bên trong nghe tiếng bước chân của nhiều người vang lên, khẽ nhíu mày trong lòng bắt an không thôi.



-Bạch Mai, cậu có ở ngoài không?-Hạ Đồng lo lắng trong lòng gọi thử Bạch Mai



Hoàn toàn im lặng, không có tiếng trả lời. Thế là thế nào? Bạch Mai đâu rồi, sao lại không trả lời?



-Bạch Mai...



Hạ Đồng càng lo lắng hơn, gấp gáp mặc xong quần áo, vừa mặc vào xong

định ra ngoài kiếm Bạch Mai thì cánh cửa đã bị ai đó đá mở ra.



Hạ Đồng nhìn hai kẻ con trai trước mặt, khuôn mặt ai nấy đều cười

khinh khỉnh, lại hung tợn cùng nham hiểm. Hạ Đồng bắt đầu lo sợ, hoảng

loạn nhìn hai người, cố gắng bình tĩnh nói:



-Hai người là ai? Đây là phòng thay đồ nữ, ai cho hai người vào?



-Cô em bọn anh là ai em không cần biết. Em chỉ cần biết, bọn anh đến

giúp em thoải mái.-một tên con trai mái tóc nhuộm đỏ rực, được chảy dựng đứng lên, cười đểu nói


Lăng Hạo không thèm đếm xỉa đến cả hai, nhìn Hạ Đồng đang ngất xỉu

trong lòng Dương Tử, đau lòng vươn tay ra vuốt tóc cô nhưng lại bị né

tránh.



Lăng Hạo lập tức hung hăng nhìn Dương Tử.



-Trợ lý của tôi, vẫn là tự tôi lo cho, cậu xử lý nhanh coi như công

lần này cho cậu, mong là sau này cậu cũng tích cực như thế.



Dương Tử cười lạnh sau đó ngang nhiên bế Hạ Đồng bỏ đi.



Lăng Hạo hai tay siết chặt, gân xanh cũng nổi đầy, như con mãnh thú bị chọc giận quay người giơ nắm đấm đánh vào hai tên kia.



Lực rất mạnh, lại là Lăng Hạo ra tay, cả hai ngã sóng soài trên nền đất, máu cũng từ miệng phun ra.



-Nói, ai sai các người làm?-Lăng Hạo đạp chân lên bụng một tên, lại cố ý nhấn mạnh xuống



-Là... là...



-Lăng Hạo, bỏ qua đi, dù sao Hạ Đồng cũng không sao, bọn họ cũng trả giá rồi.



Không đợi Đỗ Kỳ nói thêm, Sa Sa đã tiến lên ngắt lời.



-Nếu người hôm nay không phải Hạ Đồng mà là cô thì cô có bỏ qua thế

không?-Lăng Hạo mặc kệ Sa Sa, tiếp tục nhấn mạnh chân xuống



Đỗ Kỳ bị đạp lên bụng đau, khẽ rên lên, vừa định nói gì đó lại nhận được ánh mắt của Sa Sa, lặp tức im bật, lắc đầu, nói:



-Không có... là vô tình thấy cô ta thay đồ nên...



-Mày chán sống rồi.



Lăng Hạo ngay cả quỷ Satan cũng không bằng anh, nhấc chân lên, tặng ánh mắt như dao bén cho cả hai, sau đó bỏ đi.



Chưa đầy năm phút, tin tức hai công ty Hoàng Ngọc Cương và Đỗ Lực bị

phá sản liền tung lên, hai vị chủ tịch vì sốc nên đột quỵ chết ngay tại

chỗ, phu nhân đau khổ khóc lóc, người thì điên loạn người thì lấy của bỏ chạy, nhà cửa bị niêm phong, tài khoản đóng băng, tất cả đều đến trong

bất ngờ, chỉ trong một giây đều bị phá tan.



Đó là kết cục của kẻ chạm phải Lăng Hạo, huống chi nói đến Dương Tử.



Vẫn là giữ mình, không nên đụng đến cả hai, càng không nên đụng vào

người của bọn họ, chỉ có bọn họ mới dám đối đầu nhau, ngoài ra, không

còn ai khác liều mạng cả.