Chuyện Tình Hoàng Gia

Chương 104 : Sự thật về cái chết

Ngày đăng: 13:04 19/04/20


Anh nói hai người phản bội anh, anh sẽ chẳng bao giờ nhớ đến, coi như

hai người ấy chỉ là hai người xa lạ, bởi vì họ không xứng để anh nhớ.



Nhưng mà nói là thế khi gặp rồi lại khác.



Lúc cô đứng trước mặt anh, mọi thứ như ngưng động, khoảnh khắc đôi mắt trong veo của cô đã bị một nỗi buồn man mác che lấy, thì tim anh lại

rộn ràng.



Vậy mà có lần anh lại vượt ngàn tự trọng của một người con trai cả của một thiếu gia tôn quý, mà năn nỉ cô quay về.



Đó là một buổi tối, Dương Tử mệt mỏi từ bar Louis quay về nhà Chính,

bởi vì đã khuya trong nhà tối om, không có một ai, ánh mắt anh hơi dừng

lại ở dĩa cơm rang trứng cùng ly coffee cappuccino đã nguội lạnh.



Dương Tử gấp như ma đuổi chạy lên lầu dừng ở tầng ba đi đến căn phòng duy nhất. Không thèm gõ cửa, anh mở ra một mạch.



Ân Di vẫn chưa ngủ, cô ngồi trên bệ cửa sổ nhìn ra bầu trời đêm đầy sao, giật mình quay đầu nhìn ra cửa.



-Nói, vì sao không yêu anh lại làm anh nhớ đến những quá khứ

chứ?-Dương Tử như một cơn gió nhanh như chớp đứng cạnh Ân Di, vịn vai

cô, ép cô đứng dậy nhìn mình



-Anh nói cái gì thế?-Ân Di né tránh ánh mắt của anh



-Cơm rang trứng, coffee cappuccino là gì? Không phải từ hôm đó đã

không làm hai thứ đó hay sao? Sao hôm nay lại làm lại? Rốt cuộc muốn anh đau khổ nhớ đến em đến bao giờ?-Dương Tử gầm lên, lại hiện lên sự tuyệt vọng cùng đau đớn



-Dương Tử, là bà quản gia kêu em làm, em cũng không muốn làm, anh đừng hiểu lầm.-Ân Di quay mặt đi, không nhìn thẳng anh



Ai mà biết trong lòng anh đau mười, cô đau gấp trăm lần, nếu không phải ông ấy ép cô, cô đã không đối xử với anh thế này.



-Nhìn anh. Anh hỏi em, em yêu Lăng Hạo là thật sao? Em tiếp cận anh là vì bà quản gia sao? Em nói em yêu anh là lừa dối sao?-Dương Tử hít một

hơi thật sau, ép cô nhìn thẳng đôi mắt đen của mình, lại hi vọng cô nói

hai từ "Không phải."



-Phải, những điều anh nói đều đúng.-Ân Di không né tránh đôi mắt to tròn nhìn Dương Tử, chắc nịch nói



Dương Tử cười giễu, buông hai tay đang vịn vai Ân Di, cười lớn, nụ

cười lại mang sự mỉa mai, nụ cười lại mang sự thê lương đến nhường nào.



-Nếu anh cầu xin em, em có quay về bên anh không?-Dương Tử giọng khàn khàn hỏi



-Không thể.



-Vì sao lại là Lăng Hạo mà không phải người khác?



-Bởi vì chỉ có Lăng Hạo mới có thể ngang bằng với anh.



-Vậy thì cuối cùng em lại chọn Lăng Hạo mà không phải anh?



-Bởi vì, anh không thể lấy em, cho em một danh phận.



-Ân Di, đến hôm nay, anh mới hiểu rõ con người thật của em, em có thể
-Sa Sa, có việc gì sao? Không phải cậu làm partner cho Dương Tử sao? Gần đến giờ rồi mà.



-À, đi ca nô với mình đi.-Sa Sa quay người, khuôn mặt đẹp sắc sảo hiện ra



-Tối rồi, không tốt lắm.-Ân Di dè chừng từ chối



-Không sao, chỉ qua bên đảo bên kia thôi mà.-Sa Sa cười kiều diễm



-Nhưng... thôi được.-Ân Di miễn cưỡng đồng ý



Nói xong Sa Sa cùng Ân Di bước lên ca nô, chiếc ca nô chạy nhanh trên biển, như con cá lớn lao về phía đảo bên kia.



-Uống nước chứ?-Sa Sa cầm chai nước trên ca nô đưa cho Ân Di



-Không cần, tớ không khát.



-Uống một tí đi.-Sa Sa lại một lần nữa đưa đến



-Được rồi.



Ân Di không muốn làm Sa Sa không vui đành thuận tay cầm lấy mở nắp chai uống một ngụm.



-Ân Di, cậu biết tớ yêu Dương Tử lắm không? Từ lâu lắm rồi.-Sa Sa nhìn cơn sóng bị ca nô làm gợn lên



-Cậu... yêu Dương Tử?-Ân Di hơi bất ngờ, bởi vì Sa Sa chưa bao giờ thể hiện tình cảm quá mức với Dương Tử trước mặt cô



-Đúng vậy, từ nhỏ tớ đã yêu cậu ấy, khi biết cậu ấy yêu cậu, thì tớ đã rất đau lòng, rất hận cô gái đó.-giọng Sa Sa đột nhiên thay đổi, cay

nghiệt nói



-Tớ... tớ...



Ân Di đột nhiên thấy sợ hãi.



-Tớ từng nghĩ sẽ tìm mọi cách làm cô gái đó rời xa Dương Tử nhưng cô

ta rất ngoan cố, ép buộc tớ ra tay.-Sa Sa ánh mắt hung ác nhìn Ân Di



-Sa Sa... cậu... sao tớ... chóng mặt thế này?



Ân Di đang nói giữa chừng thì đầu bắt đầu choáng váng, đầu nhức nhối, lại chóng mặt hoa mắt.



-Dù ai cướp Dương Tử đi, tớ nhất định sẽ làm cô ta, chết không toàn thây.



Sa Sa nghiến răng ác độc nói ra hết câu, sau đó không báo trước giơ hai tay xô mạnh Ân Di.



-A...



Ân Di không đề phòng cộng thêm đầu chóng mặt hoa mắt, té nhào xuống biển.



Chai nước lúc nãy, có tẩm thước mê!!!



Sa Sa cười như kẻ điên, bị mù quáng che lấy, ác độc cười, sau đó ca nô được lái đi chạy trở lại vào bờ.